CHƯƠNG 1: TRÓC TRÙNG
Quyền sanh sát trong tay, từ xưa đến nay, đều là thứ tốt đâu.
Ta thùy hạ đôi mắt, không chút để ý quan sát chén trà Long Tĩnh thượng đẳng tinh xảo trước mặt, dấu đi ánh lệ mang chợt lóe lên trong mắt.
Tên hảo nhi tử của ta như cũ thẳng tắp quỳ trên mặt đất, trên khuôn mặt được cho tuấn tú tràn đầy biểu tình chính nghĩa lẫm nhiên. Chính là e ngại mặt của ta không chút thay đổi, vài phần do dự mà không dám mở miệng.
Lá trà xanh biếc chìm chìm nổi nổi, nhiệt khí từ từ tỏa lên, dưới ánh nắng giờ ngọ cuối mùa đông lộ ra ra vài phần lượn lờ tự nhiên. Ta dứt khoát nhắm mắt lại, dưỡng thần.
Bên người truyền đến thanh âm tất tất tác tác. Lập tức ta nhi tử liền hắng giọng một cái, “Hoàng A mã…”
Ta ngước mắt lên nhìn hắn một cái.
Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt băng hàn lãnh đạm toàn bộ không giống như đang đối đãi nhi tử, hắn liền im miệng, thưa dạ phục trên mặt đất, không dám nhiều lời một chữ.
Ta mân một ngụm trà, nhìn thoáng qua Tiểu Đức Tử đang buông tay cung kính đứng bên người, bất động thanh sắc đem chén trà để một bên. Thái giám tiến cung bất quá năm năm, đã có lá gan tiết lộ hành tung của Trẫm cho phi tần hậu cung, cho Ngũ A Ca truyền ám hiệu sao? Căn cứ ám vệ điều tra, mấy A ca sớm chết yểu của tiền thân mấy năm trước, trừ bỏ Lệnh phi sai khiến, lại vẫn có một phần công lao của hắn…
Không khí trong Càn Thanh Cung như đọng lại, không có một tiếng vang.
Sau một lát, thái y run rẩy bị cung nữ đưa tới gặp ta, đầu đầy mồ hôi lạnh, giống như người bị từ trong nước kéo lên không phải tiểu Thập nhị, mà là hắn vậy.
“Bệ hạ, Thập nhị A ca được ông trời phù hộ, đã không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là bị kinh hách, mùa đông nước ao lại lạnh, còn cần nằm trên giường nghỉ ngơi…”
“Tốt lắm…” Ta hơi hơi gợi lên khóe môi, “Tiểu Thập nhị cần nghỉ ngơi bao lâu mới có thể không đáng ngại?”
“Này…” Thái y đã đổ mồ hôi đến mức ánh sang đã có thể phản chiếu trên nền đá cẩm thạch, nhưng không có dũng khí đi lau, “Theo cựu thần thấy, ít nhất phải hai tháng…”
Ta ánh mắt ngưng tụ, lại khôi phục bình tĩnh, “Trở về chiếu khán Thập nhị A ca, chờ Thập Nhị khôi phục, có thưởng.”
“Dạ.” Lão thái y thưa dạ, lại bị thái giám dẫn đi, không một tiếng động lui ra ngoài.
Ta nhìn thoáng qua Ngũ A Ca như trước quỳ trên mặt đất, sắc mặt thì sau khi nghe thái y nói đã tốt hơn không ít, “Vĩnh Kỳ, ngươi có gì muốn nói?”
Hắn thật cẩn thận nhìn ta một cái, thấy ta diễn cảm đã ấm lại, liền lớn gan, nói, “Hoàng A mã, Tiểu Yến Tử cùng việc Thập Nhị rơi xuống nước không có quan hệ… Ta cùng Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đều thấy được, Tiểu Yến Tử muốn tìm Thập Nhị đệ chơi đùa, Thập Nhị lại không lĩnh tình, chẳng những bất âm bất dương đem Tiểu Yến Tử mắng một trận, còn mượn cớ muốn đánh cung nữ Tử Vi của nàng. Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi là tỷ muội, lại từ trước đến nay thiện lương chính trực, mới hộ bộc sốt ruột, khẽ đẩy Thập Nhị một phen, ai biết…”
Hắn dừng một chút, thấy nét mặt của ta không có tức giận, liền tiếp tục đả khởi mê hồn thang, “Hoàng A mã, Tiểu Yến Tử như vậy hồn nhiên, như vậy thiện lương, như vậy thẳng thắn, ngài từ trước đến nay cũng biết mà? Nàng thích tiểu hài tử, hảo tâm tìm Thập Nhị đệ chơi đùa, BLABLABLA…”
Ta nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hài tử kia luôn rất xa, im lặng nhìn ta, ánh mắt trong veo thật cẩn thận, rõ ràng tràn đầy hâm mộ nhưng lại không dám tới gần, trong lòng bỗng dưng có vài phần trầm trọng.
Cho dù ta từ trước đến nay ý chí sắt đá, đối này tiền thân lưu lại một đống hỗn loạn không có bất cứ hứng thú gì, nhưng đối với một hài tử tâm tư trong sang như vậy, vẫn là có thể vì hắn đòi lại công đạo. Ta hơi hơi cong lên khóe môi, đế vương tâm thuật, ta sớm quen thuộc. Đời trước, ta làm minh quân đủ rồi, như vậy cả đời này, đối với một đám ngu xuẩn như vậy, ta đó là làm bạo quân tâm tư khó lường lại như thế nào?
“Thị vệ nghe chỉ, Ngũ A Ca bất kính huynh trường, bất ái ấu đệ, vi thần bất nghĩa, vi tử bất hiếu, thị phi bất phân, hữu bội luân thường, đặc biệt ban thuốc phế bỏ võ công, miễn đi lương bổng, cấm túc Cảnh Dương Cung, không có thánh chỉ không được ra ngoài.”
Ta nhi tử như là bị bóp chặt cổ, nói không ra lời.
Thị vệ sớm lĩnh mệnh tiến lên, đem hắn kéo xuống.
Trong xô đẩy hắn nhưng thật ra phản ứng lại đây, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, lúc đỏ lúc trắng, không còn chút gì bộ dạng tự phụ lổ mũi hướng lên trời như thường ngày, “Hoàng A mã, ngài vẫn là Hoàng A mã nhân từ vĩ đại trong lòng ta sao? Vĩnh Kỳ làm sai cái gì…”
Làm sai cái gì? Thân là hoàng tử không thân huynh đệ, ngày thường cùng hai tên bao y nô tài pha trộn thân là nhi tử lại bất kính mẫu phi, bị Lệnh phi dụ dỗ tử kia mê hoặc châm ngòi thân là nhân thần không lo quốc sự, kết bè kết cánh âm thầm làm những việc thấp hèn xấu xa lúc không biết Tiểu Yến Tử lừa đảo thân phận thì liền đối với chính mình bào muội mang xấu xa tâm tư tại bên người người gặp rắc rối thì muốn đem nước bẩn bát lên người Thập Nhị sinh tử chưa biết như thế nào… Như vậy một tên bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, ta cũng không phải tiền thân, giữ lại hắn còn có ý nghĩa gì?
Ta chẳng thèm liếc hắn một cái, chỉ thản nhiên đối thị vệ nói, “Bịt miệng của hắn, áp qua một bên.”
Trong đại điện cuối cùng an tĩnh. Ta nhìn thoáng qua Tiểu Đức Tử đang đứng bên người, lúc này thần sắc đen tối không rõ thái độ thì càng kính cẩn nghe theo, “Đem nô tài kia cắt đi đầu lưỡi, móc hai mắt, đánh gảy tay chân kinh mạch, đưa đi cung điện của Lệnh phi.”
“Dạ.” Thị vệ mạnh mẽ lên tiếng, kéo Tiểu Đức Tử còn chưa ra tiếng liền đã bị đánh ngất, theo thiên môn đưa đi ra ngoài.
Ta thỏa mãn thu hồi ánh mắt.
Mấy tháng này bồi dưỡng một đám tâm phúc, cuối cùng không có uổng phí.
Ta tiếp tục nhìn thoáng qua Ngũ A Ca hiện tại đang bị thị vệ áp sang một bên. Lúc này đây hảo nhi tử trong mắt tiền thân của ta đã sắc mặt xám trắng, cơ hồ ngất đi.
Ta cong lên khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo mà vui mừng, “Dẫn đi đi.”
——————–