Cả hai cùng nhau ăn tối tại tòa nhà cũ đã từng hò hẹn.
-Anh dặn Tử Long ở nhà bảo vệ em,nhiệm vụ đưa rước em mỗi ngày.
-Em không sao đâu.Anh phải để anh ấy đi cùng làm hậu cận chứ?
-Anh đi ra nước ngoài thì không có thù địch.Nhưng em là bạn gái của Hắc Đạo này thì có.Chờ tý..
Anh quay ra nhìn và gật đầu một phục vụ đứng ở cửa.Anh ta mở cửa.
Một đám người đừng hàng đôi đồng chân bước đều tiến vào.Dẫn đầu là Tử Long mặc bộ vest trắng phía sau toàn vest đen thôi.
Tử Long dừng lại họ cũng dừng.
-Chào anh hai chào chị hai.
Tiểu Hoa tròn xoe mắt nhìn Tử Long rồi nhìn Đạo Thiên.Tử Long hắn thì mĩm cười đê tiện.Anh ta dứt lời thì đám người kia cũng gở mắt kiếng và cuối chào đồng thanh.
- Chào anh hai- chào chị hai.
Phụ vụ xếp hai dãy bàn dài nối nhau.Đạo Thiên phất tay họ về vị trí bàn.
-Hôm nay,anh ra mắt vợ anh với mấy đứa.Trong thời gian anh đi,mấy đứa bảo vệ chị và nghe lệnh từ vợ anh.Bây giờ,chỉ còn khoảng 20 người ở lại ban.Nếu ai muốn rời khỏi thì cứ việc.
-Anh hai bọn em thà chết chứ không rời đi.Ngày xưa anh đã giúp đỡ bọn em rất nhiều.
Tiểu Hoa không hiểu đám đàn ông này họ đang nói cái gì.Đạo Thiên chỉ công tác một tháng thôi mà làm gì bịn rịn thế?
Hai ngày sau khi bàn giao công việc cho Tiểu Hoa.Cô tiễn anh ra phi trường.
-Em về đi.Anh vào..
-Anh vào đi.Em về..
-Anh muốn thấy em lên xe.Mới an tâm đi.
-Trời em đi với Tử Long mà.
Cô ôm anh.
-Chúc anh bình an và sớm về nhé.Sang đó nhớ liên lạc facetime với em khi rãnh.Không là em sẽ...
Anh hôn cô không cho nói.
-Tuân lệnh bà xã.Em giữ sức khỏe đừng có thức khuya.Đi đâu nhờ Tử Long đưa đi.Anh vào đây.
Anh quay bước đi vài bước thì quay phắt lại,kéo cô mạnh ôm nụ hôn mãnh liệt.
-Anh yêu em!
Rồi quay đi vẫy vẫy tay.Đây là lần đầu tiên anh ấy rõ ràng và dứt khoát nói câu này.
Con bé giờ trong lòng vừa có gì nhoi nhói vừa trào dâng.Nước mắt rưng rưng (Ghét,đã đi mà còn làm người ta lưu luyến)
-Đạo Thiên, Đạo Thiên sang đó gọi cho em biết nhaaa...
Tiểu Hoa bề ngoài vui vẻ nhưng trong lòng không hề muốn chút nào.Thật sự cô đang lo lắng không biết giúp anh bằng cách nào.Khi anh cũng không muốn cho cô biết nhiều về hoàn cảnh.
Một Tổng Tài cao ngạo nay còn đâu,lại phải đi làm việc cho người ta,mà ẩn sau trong đó là trả nợ thay bà.Phải chăng cô đúng là xui xẻo cho những ai cô yêu thương.
Hai tuần trôi qua trong nỗi nhớ nhung da diết của cả hai người.Tổng tài ngay cả đang làm việc cũng Live trực tiếp cho người yêu mình thấy.
Yêu Xa là dấu chấm lửng của những khoảng trống. Khoảng trống khắc khoải của sự nhớ mong.Và cả khoảng trống của cái lạnh mùa đông, cái lạnh của xa xôi, của đợi chờ.
Ao ước cùng anh ngắm tuyết đầu mùa để có thể nói “Hắc Đạo Thiên,đời này của anh xác định bị Bạch Thiên Hoa thâu tóm rồi“. Sẽ định nói như vậy và còn sinh nhật lần đầu tiên không còn FA cũng đến nữa.Ấy thế mà cũng FA luôn hay sao?
Nói chuyện nhìn anh làm việc thì không biết nói gì.Còn ngắt máy thì ngẩn ngơ vô số câu hỏi.
Hôm nay,thức dậy chàng trai đầu tiên mừng sinh nhật.Vẫn là anh hai.Ra khỏi cửa nhà là Tử Long với một bó hoa mừng sinh nhật.
-Ôi sao anh biết ngày sinh nhật em.
-Là người thường xuyên điều tra lý lịch người khác cho Đạo Thiên mà em hỏi Nếu không biết thật đáng trách.
-Em cảm ơn anh.
-Tối nay,cho anh cái hẹn nha.Anh sẽ thay Đạo Thiên đưa em đi ăn đi chơi nhé.
-Nhưng em...
-Anh em mình chưa bao giờ ngồi ăn cùng nhau.Thôi nhân dịp không có Đạo Thiên vậy
Tiểu Hoa đến công ty làm việc cũng được mọi người mừng sinh nhật.Duy chỉ một người lẽ ra khi thức dậy cô phải nhận tin nhắn hoặc cuộc gọi đầu tiên lại không có.
(Đạo Thiên chết bầm không nhớ sinh nhật của em sao?Thế em không cần phải xin phép anh đi ăn cùng Tử Long nữa )
Chờ mãi tới tối hẹn cùng Tử Long cũng không thấy gọi.Cô trang điểm rồi đi cùng anh đến nhà hàng.Lại là cái nhà hàng cũ của Đạo Thiên và chiếc bàn sát góc cửa sổ.Nơi có thể nhìn thấy quang cảnh.
-Em ngồi đây nhé.Anh đi đây tí.
Tiểu Hoa lấy điện thoại ra lượn lờ tên Đạo Thiên,lướt inter cũng không thấy điều gì mới.Mở tin nhắn thấy đèn onl mà không gọi cho mình cô.
-
Chàng trai gọi điện.
-Hôm nay,anh làm cả ngày.Xin lỗi em..Chúc mừng sinh nhật muộn.Nhưng anh có món quà bất ngờ cho em đây.
-Em không cần quà nào hết.
Bỗng có một bóng dáng trong không gian mờ ảo xuất hiện cạnh bên.Tay kéo bờ vai nhỏ ấy vào lòng và hôn lên má.
Tay kia dơ điện thoai trước mặt,hình ảnh lọt qua điện thoai của Tiểu Hoa.Con bé như chết lặng,tim đập nhanh,nhói,trào dâng....khó diễn tả
-Không thích món quà này thật sao?.
-Anh...anh về khi nào?
Tiểu Hoa đứng dậy hai tay áp má anh.Người anh ấy lạnh cóng.
-Cũng may còn kịp mà bà xã đã giận thế này.
Anh ôm cô vào lòng.Phục vụ thay một chiếc ghế sofa đôi.
-Em thổi nến nhé.Xin lỗi vì anh bay sớm nên không gởi lời chúc mừng em.
-Em em không cần lời chúc mừng nữa.Anh ở đây là quá tuyệt rồi.
Hôm nay,không phải là đối diện.Không phải là mặt đối mặt,mắt nhìn nhau hoặc lẫn tránh.Mà là ngồi cạnh nhau,ôm nhau mỗi người cùng nhìn về một hướng.
Cứ tưởng cả hai 2 năm không gặp vậy.Nhưng thật,tình yêu mãnh liệt thì không có thời gian nào so sánh được.Vắng một ngày cũng đủ để nhớ nhung khó tả rồi.
-Đạo Thiên khi nào đi?
-Ngày mốt.
-Chắc mai nữa thôi là tuyết rơi rồi.
-Sao thế?
-À không?Tối nay về nhà em nha.
Hắn quay cô gái lại trêu đùa.
-Hả,định tặng quà cho anh ư?