Đã hơn hai tuần kể từ buổi học tâm lý đầu tiên thế nhưng Khải không xuất hiện trên lớp nữa, thay thế hắn là một người cũng đẹp trai tuấn tú không kém thế nên trong lớp cũng chẳng ai để ý sự khác biệt này ngoài Tử Lạc.
Bỗng dưng trong đầu nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó, khi cửa thang máy đang khép lại, một người đàn ông vô cùng giống Khải bước ngang qua. . . .và cả lời của Vương Thần, hắn nghi trong Vương thị có gián điệp. . . .
Nghĩ tới đây cô lạnh sống lưng một cái, có khi nào gián điệp trong lời Vương Thần lại chính là. . . .
Nhưng không thể, Khải lúc đó là tiến sĩ mới về nước, làm sao lại ở trong Vương thị hơn nữa hành động còn có vẻ rất thân thuộc với nơi đó chứ!
Phi! Phi! Một chàng trai thật thà, ngay thẳng như thế sẽ không bao giờ lãng phí tuổi trẻ của mình để làm những việc như gián điệp.
Tử Lạc vừa suy nghĩ vừa đi bộ chớp mắt đã tới trước cổng Lạc thị, hôm nay Kathyrn đã quyết định về nước gặp cha mẹ thế nên chỉ có thể chở cô được một đoạn sau đó phải đi bộ đến công ty.
Nghĩ lại, bản thân quả thật có lỗi với Kathyrn, từ khi cậu ấy về đây cùng mình, ngoài thời gian buổi tối thì hầu như cô chưa hề dẫn bạn mình đi đâu cả.
Thật có lỗi, hi vọng bản thân sẽ có cơ hội đền bù cho cậu ấy.
Tử Lạc bước đến thang máy thầm nghĩ bản thân trong cái rủi có cái may, đi trễ một chút mà thang máy vắng người hơn hẳn, đúng là phúc khí a~
Cô bước vào thang máy của nhân viên cùng một nhân viên nam khác, anh ta ăn mặc trông lịch sự nhưng cũng không có gì cần nhớ nhiều, cô khẽ gật đầu, hắn đáp lại sau đó cả hai nhấn tầng mà mình cùng tới.
Tử Lạc lên tầng 14, hắn thì ở tầng 12, đi được khoảng tầng số 7 thì nghe một cái “bủm” sau đó là một mùi thối kinh khủng tràn tới!
Mẹ kiếp! Cái tên quái thai này chẳng lẽ lại đánh rắm thối như thế!
Tên kia cười nhẹ với cô một cái như kiểu: Thế nào, rắm của tôi đấy, thơm không?
Trời ạ. . . .lần đầu tiên trong đời cô ngửi được một cái mùi rắm thối nhue thế này, thối đến mê mang mụ mị đầu óc rồi!
Này! Ngươi nhịn đi ấy bao lâu rồi mà kinh thế!
Tử Lạc chịu đựng được tới tầng 11 nhưng nếu lên đến tầng 14, sợ cô đã là cái xác khô rồi, cô bấm vội tầng 11, cửa mở sau đó liền chạy vọt ra, chỉ kịp nhìn mặt cái tên súc sinh đó một lần.
Thì ra đây chính là giết người không cần bom đạn, dao súng!
---
Kathyrn sau khi để Tử Lạc xuống xe thì không lập tức đến sân bay mà vòng ngược đầu xe lại rồi đến một nơi cô vẫn thường hay đến khi buồn chán.
Đến nơi, Kathyrn đỗ xe ở một nơi gần đó rất cước bộ đến 'Trung Tâm Bảo Hộ Chó Mèo'.
Thật lòng mà nói, Kathyrn là một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi, cũng có thể nói do gia đình có nghề nên dù là đưa ra những vật dụng cần thiết và bắt cô phẫu thuật cô cũng có thể làm tốt.Kathyrn học ở trường Đại học Hoàng Gia khoa Y ở Anh, ở đó họ yêu cầu bác sĩ của họ phải có kĩ năng tốt, tâm tư bình tĩnh để ứng biến với tất cả mọi thứ.
Họ đòi hỏi rất cao về sinh viên của mình, Kathyrn vẫn còn thiếu một kĩ năng đó chính là ứng biến để tốt nghiệp, nhưng như vậy là rất tốt so với người khác, những bạn học của cô thiếu đến ba bốn kĩ năng.
Kathyrn bề ngoài không vội gấp gáp nhưng trong lòng cũng nản chí, cô thật sự không biết làm cách nào để khắc phục cái tính khí này của mình.
Cô bước vào 'Trung Tâm Bảo Hộ Chó Mèo', gật đầu chào mấy cô nhân viên ở đây rồi tiến đến nơi dành cho chó mèo bị bệnh nặng cần được cách ly.
Kathyrn nhìn vào trong lồng, thấy một chú chó với bộ lông trắng muốt vô cùng xinh đẹp, trên đầu còn được gắn một cái nơ màu hồng rất đáng yêu nhưng gương mặt nó buồn bã, ánh mắt lim dim như muốn ngủ thiếp đi.
Thấy cô tới, chú chó nhỏ mừng rỡ vẫy đuôi nhưng động tác cũng rất chậm, nhưng như vậy cũng đủ để chứng tỏ lòng yêu mến của nó đối với Kathyrn.
Chú chó này thật sự rất đáng thương, có một lần trời mưa ngoài đường, cô bắt gặp nó khi đang lía xe, một chú chó nằm ven đường bộ lông dơ dáy ướt sũng và cái chân trái sau đầy máu.
Cô vội vã đưa nó đến trạm thú y gần nhất nhưng bác sĩ của họ không có ở đây và những cô y tá thì không đủ can đảm để làm.
Hít thở, Kathyrn xem thử vết thương, cô cắn chặt môi mình, cái chân này bị cán dập nát phía bàn chân.
Ba tiếng đồng hồ, Kathyrn vừa làm phẫu thuật cho chú chó vừa nhìn vào cấu tạo cơ thể của chó trên một bức tranh gần đó.
Sau đó, chú chó đã hoạt bát trở lại. . . .nhưng trong lúc phẫu thuật cô đã sơ ý đụng phải một dây thần kinh khiến cái chân trái sau bị liệt hoàn toàn.
Chưa được mấy ngày thì chú chó lại mắc phải một căn bệnh, lúc đầu họ tưởng chú chó bị trầm cảm nhưng rồi. . . .
Chú chó nhỏ giờ đây nằm thoi thóp trong chiếc lồng của mình, cái đuôi nhỏ của nó vẫn vẫy nhẹ nhẹ. . . .
“Dolly, em thích cái tên này không?”
Kathyrn nói bằng tiếng mẹ đẻ, không biết chú chó có hiểu không nhưng cái đuôi của nó càng vẫy mạnh hơn thể như nó rất thích cái tên này!
“Dolly, Dolly. . . .ngủ ngoan nào, Dolly đáng yêu!”
Cô khẽ hát một câu hát, hai tay cô bế Dolly ra khỏi chiếc lồng sắt, vừa hát vừa vỗ về nhẹ, chú chó nhỏ thích thú thè lưỡi ra, đuôi nhỏ vẫy vẫy, ánh mắt sáng như sao dần nhắm lại.
Một giọt nước mắt rơi xuống, bộ lông mềm mại của Dolly liền thấm giọt nước mắt đó vào, tựa như chưa từng tồn tại.
“Chỉ là một con chó, hà cớ gì phải buồn như vậy?”
Một giọng nói bằng tiếng Trung vang lên, Kathyrn không trả lời, cô nhắm mắt lại nhưng người kia không buông tha càng tiến tới.
“Trả lời!”
Lần này là tiếng Anh, Kathyrn giật mình vì giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại. . . .chính là Vương Đặc Nhĩ.
Anh ta trong lời Tử Lạc là một người ấm áp, hiền hoà, vui tính nhưng cái bây giờ cô thấy lại như cái lạnh mùa đông.
Hắn ta lạnh lùng nhìn xuống như bậc đế vương, đúng là anh em nhà họ Vương, dù anh hay em đều khí chất như thế. . . .
---
Tử Lạc mặt xanh ngắt leo thang bộ đến tầng 14, cô thở hồng hộc, cái mùi hương lúc nãy chỉ sợ là cả đời này sẽ không xoá nhoà được trong tâm trí của cô.
Oẹ! Vừa nghĩ đến đã thấy thật buồn nôn!
Nhìn lên bảng chỉ dẫn ghi chữ tầng 14, cô thở phào, nhưng kế bên cái bảng đó là người hôm trước, là người đàn ông giống Khải. . . .không, đó là Khải!
“Khải!”
Người đàn ông kia nhìn sang một cái đánh giá Tử Lạc một cái rồi quay đi, Tử Lạc lại tiếp tục kêu một tiếng nữa, hắn ta quay lại đáp.
“Cô nhầm người rồi thì phải.”
Sau đó quay đi vào trong, lạnh lùng kiêu ngạo như vậy không phải Khải, nhưng tại sao lại giống nhau như thế chứ!
“Alvis!”
Bỗng dưng người đàn ông đó quay lại, nhìn Tử Lạc bằng đôi mắt sâu thẩm của mình.
“Cô có quan hệ gì với em trai tôi?”
“Em trai? Sinh đôi sao?”
Elvis nhăn mày một cái, đứa nhóc kia làm sao lại quen biết cô gái này chứ, quan hệ xem ra cũng không đơn giản.
Ngay lúc này điện thoại Tử Lạc rung lên, cô bắt máy, là số Vương Thần!
“Em đến chưa?”
“Đến rồi, đến rồi, không trễ chứ?”
“Tốt, anh gửi cho em mẫu thiết kế qua email.”
“Được, cảm ơn anh!”
Tử Lạc vội tắt máy, cô nói chuyện với Vương Thần khách sáo như thế sở dĩ cũng là do người này, hắn ta trông không đơn giản chút nào!
Elvis không nói gì nữa, im lặng bước vô bên trong, Tử Lạc cũng đi theo sau đó, phát hiện hắn đi đến bộ phận thiết kế, cô cũng đi theo sát.
Hai tuần rồi cô không đến công ty mà làm việc ở nhà theo lời dặn của Vương Thần, dạo gần đây hắn rất hay căng thẳng, e là có chuyện gì không ổn.
“Đừng đi theo tôi!”
“Tôi không đi theo anh!”
Elvis quay lại nhìn, gương mặt giống y đúc Khải nhưng lại thật xa lạ với cô.
“Tôi là đi làm!”
Nói dút lời cô hung hăng bước vào bộ phận thiết kế, gật đầu chào những người khác rồi ngồi chờ ở phòng trưởng phòng thiết kế.
Elvis kinh ngạc nhìn, đây là nhân viên mới mà Vương tổng đã dặn dò hắn chiếu cố sao ?