“Ơ. . . .được, quái thật, sao lại bỏ đi hết thế này?”
Bác gái trên tay cầm hai tô mì nóng hổi đang bóc khói nghi ngút, tuy trong lòng cũng thấy có chút không bình thường nhưng chẳng phải hai vị khách quý vẫn còn ở đây sao, như vậy là tốt rồi.
“Cảm ơn bác ạ. . . .cháu có một chuyện thắc mắc, không biết có nên hỏi không?”
Tử Lạc nhanh nhẹn nhận hai tô mì từ tay bác gái, sau đó lại nói ra nghi hoặc trong lòng, ánh mắt có hơi đảo qua phía Vương Thần, thấy hắn không nhìn mình thì có chút yên tâm hơn.
“Ừm. . . .cháu muốn hỏi bác và Vương tổng. . . .ý cháu là Thần Thần tại sao lại quen biết nhau ạ?”
Tử Lạc vừa nói vừa lo lắng, cô thực sự sợ rằng hắn sẽ tiếp tục luồn tay ra sau lưng làm cái trò bát nháo gì nữa, chuyện lúc nãy đã khiến cô rất xấu hổ rồi, hi vọng không ai nhìn thấy mặt cô.
“Ôi trời, nó không nói với cháu sao? Lúc còn nhỏ cái thằng nhóc này rất là nghịch ngợm đấy, không biết cãi nhau gì với cha mẹ mà lang thang khắp nơi may sao gặp được bác, bác chăm sóc nó được vài ngày thì nó lại phải trở về. Nhưng nói ra thì thằng nhóc này cũng rất tốt, sau đó nó vẫn thường đến thăm bác, có lúc gặp khó khăn nó còn. . . .”
“Thôi được rồi ạ, chi bằng hãy kể chuyện của bác và cô ấy, cháu tin chuyện đó sẽ hấp dẫn hơn!”
Vương Thần ngắt lời bác gái, Tử Lạc nghĩ rằng hắn đang muốn giấu giếm gì đó, thầm nghĩ hôm nào nhất định sẽ phải lén đi hỏi bác gái mới được.
“Bác và Lạc Lạc thì còn là một câu chuyện dài, thật ra trước khi nó vào viện mồ côi đã ở nhà bác nhưng sau đó do kinh tế khó khăn đành phải để con bé vào trại mồ côi, mà nhắc đến đó cũng phải nói. . . .”
Thật ra thì đây là một câu chuyện ngắn và khá dễ dàng để kể nhưng bác gái cũng không có con cháu, đã lâu rồi mới được vui vẻ nên bao nhiêu chuyện cũ đều lôi ra kể như hồi ức đang sống lại.
Lúc này bỗng dưng Vương Thần đặt tay lên đùi của Tử Lạc, cô hoảng hồn muốn đẩy tay hắn ra nhưng cô làm sao có thể mạnh bằng hắn chứ.
Bàn tay dần dần mò sang nơi khác, vén cả chiếc váy chữ A lên cao, dù cho Tử Lạc có dùng cà hai bàn tay thì cũng không thể chống lại hắn.
“3. . . .3 lần rồi. . . .”
Tử Lạc vừa nói xong liền thu hút được bác gái.
“Cháu nói gì cơ Lạc Lạc?”
Vương Thần nhếch mày nhìn sang Tử Lạc, hắn cảm thấy cô gái này khá thông minh, nói một câu lấp lửng nhưng ít nhất cũng khiến được đối phương là hắn hiểu và không gây nghi ngờ gì cho bác gái.
“Ý cháu là bác đã kể chuyện này cho 3 người rồi, ha ha!”
Sau đó bác gái cũng luyên thuyên tiếp vài câu, Vương Thần cũng không thấy động đậy gì thêm nhưng Tử Lạc cảm thấy bàn tay hắn hơi ướt, hoặc là do cô ảo giác.
“Thôi bây giờ cũng khuya lắm rồi, hai cháu về nhà sớm đi, ban đêm không an toàn đâu. Bác cũng dọn hàng thôi, hai tô này bác không lấy tiền đâu, coi như quà tặng sinh nhật trễ đi!”Vương Thần và Tử Lạc cũng không thanh toán tiền hai tô mì bởi vì bác gái chắc chắn sẽ không nhận đồng nào từ họ cả, hai người cũng không nán lại lâu, dặn dò bác gái giữ sức khoẻ rồi ra về.
Vừa mới đi được vài bước thì Vương Thần ghé sát tai Tử Lạc, hơi thở của hắn dường như nóng hơn bình thường hoặc là do hắn cố tình phà hơi vào tai cô.
“Em nên luyện tập đi, 3 lần không đủ cho tôi đâu, tuy lần này tôi bỏ qua nhưng lần sau em chết chắc! Em không biết cảm giác này đáng ghét thế nào đâu, tiểu dâm đãng!”
Lời nói đã xong nhưng Vương Thần vẫn giữ nguyên tư thế, thậm chí còn có xu hướng muốn gục mặt vào trong hốc gáy của Tử Lạc, không biết là do cô quá nhạy cảm hay hắn thật sự đang cố gắng hít lấy cô?
Mãi lúc lâu sau khiến cô tưởng rằng Vương Thần đã ngủ thì hắn bỗng dưng đứng thẳng dậy rồi bước đi.
“Này, này Vương tổng, anh đi đâu đấy? Vương Thần? Không nghe thấy sao?”
Tử Lạc thấy hắn bước đi cũng không vội chạy theo, bỗng cô chần chừ một lúc rồi la lớn.
“Đầu heo! Xấu xa! Biến thái! Không phải đàn ông!”
Cô cứ la lên những cái biệt danh không biết từ đâu trong đầu nhảy ra, mãi đến khi Vương Thần bước lên một chiếc xe hơi màu đen đã đợi từ lâu.
-----
“Lạc Lạc, sao hôm nay cậu về trễ thế, công việc ở Vương thị rất khó khăn sao?”
Mễ Trường Lộ là bạn thân nhất của Tử Lạc ở đây, đáng lẽ hai người là sinh viên sẽ phải ở ký túc xá chung với những sinh viên khác nhưng gia thế của Mễ Trường Lộ đặc biệt nên nhà trường cũng cho phép sử dụng ký túc xá như căn hộ cao cấp này.
Nghe Mễ Trường Lộ lên tiếng, Tử Lạc cũng không biết trả lời làm sao nhưng cũng vô thức nói ra.
“Đúng vậy, thật mệt mỏi!”
Mễ Trường Lộ cũng được coi là xinh đẹp nhưng vẻ đẹp của cô ta không thực sự không gây ấn tượng cho người khác, đó là lí do khi đi chung với Tử Lạc cô cũng không được chú ý lắm.
“Nhưng mà Lạc Lạc a, sao. . . .bộ đồ này không giống bộ đồ lúc sáng cậu mặc? Đừng nói với tớ là. . . .”
“Ai nha cậu nghĩ cái gì đấy cái đồ đáng ghét kia, chỉ là lúc sáng sếp của tớ không thích trợ lý của hắn mặc đồ kia nên tớ đã tìm một bộ đồ đúng công sở để mặc thôi, không có gì khác đâu Trường Lộ!”
Mễ Trường Lộ nghi ngờ nhìn cô bạn mình nhưng không nói gì, cô tiếp tục ngồi đắp mặt nạ dưỡng da cũng không quan tâm đến Tử Lạc nữa.
Bên này Tử Lạc thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay vì cái người xấu xa đó đã nói dối bao nhiêu lần không biết.
Bỗng dưng nhớ tới lúc hắn gục mặt vào cổ cô, nếu nói không có thì là gạt người nhưng lúc nãy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giống như một đôi tình nhân sắp phải chia xa vậy. . . .
“Aaaaa. . . .mày nghĩ cái mèo gì vậy Tử Lạc!?”
Nằm lăn lộn trên giường một lúc lâu mà vẫn còn thấy nóng mặt, Tử Lạc phải uống mấy cốc nước mới đỡ một chút.
Tử Lạc mở laptop ra đọc ebook một lát, có lẽ là trang web nhỏ nên thường có những quảng cáo không lành mạnh, rất rõ ràng mấy chữ 'Phim người lớn' ở góc bên phải.
Nghĩ ngợi một lúc, Tử Lạc quyết định nhấp chuột vào, sau đó liền xuất hiện thêm mấy trang web lừa đảo, cũng may đã xoá kịp.
Màn hình hiện lên hơn chục phim người lớn với những cái tên khiêu dâm và hình ảnh sinh động vô cùng, mặt Tử Lạc nhanh chóng ửng đỏ nhưng cô vẫn nhấp vào một bộ phim với cái tên 'Nữ thư ký dâm đãng và tổng giám đốc tinh ranh'
Không khí trong phòng đột ngột nóng lên, và Tử Lạc cũng vậy.
Những tiếng rên rĩ kiều mị của phụ nữ vang khắp căn phòng, tuy Tử Lạc bật âm lượng khá nhỏ nhưng do trong phòng quá mức im lặng nên vẫn có thể nghe thấy.
Không thể không thừa nhận rằng người phụ nữ này có kĩ thuật rất điêu luyện, từng cái đẩy hông hay tiếng rên rĩ đều vô cùng kích thích thần kinh đàn ông.
Tử Lạc vô thức đẩy hông theo, lúc bộ phim đến đoạn cao trào thì cũng là lúc Tử Lạc thấy khó chịu nhất.
Bỗng dưng Mễ Trường Lộ đẩy cửa vào, Tử Lạc hoảng loạn gập luôn cái laptop xuống, cũng may loại laptop này chỉ cần gập xuống là có thể tắt nhưng Mễ Trường Lộ cũng nghe được vài âm thanh kì lạ cũng như sắc mặt hoảng hốt của Tử Lạc.
“Này, cậu đang xem gì mà. . . .”
“Này Mễ Trường Lộ, cậu có biết không vừa rồi tớ mới thấy hình con ma, cũng không biết là ai đã đăng lên nữa làm tớ hết hồn luôn! Còn cậu bỗng dưng bước vào làm tớ còn tưởng con ma xuất hiện chứ! Ha ha. . . .hết hồn luôn!”
Tử Lạc vừa nói vừa cười như con điên, làm Mễ Trường Lộ cũng tò mò không biết là tấm hình rùng rợn cỡ nào mới khiến cô bạn trầm tĩnh của mình tăng động thế.
“Cho tớ xem với, rốt cuộc là dạng ma quỷ gì!”
Thấy Mễ Trường Lộ tiến lại gần mình hơn, Tử Lạc hoảng loạn đến cười to.
“Trường Lộ, cậu mà coi nó xong thì. . . .thì cẩn thận giống tớ lúc này đấy, ha ha ha!”
Mễ Trường Lộ nhìn nhìn Tử Lạc xong cũng không muốn coi nữa, từ người bình thường trở thành thế này thì chắc chắn không phải ma tầm thường rồi.
Trề môi một cái, Mễ Trường Lộ bước ra khỏi phòng, không quên chúc Tử Lạc ngủ ngon.
Tử Lạc thầm cảm ơn trời đất khi căn hộ này lại có hai phòng ngủ, nếu không thì không biết cô còn phải điên điên khùng khùng đến bao giờ nữa.
Mở laptop ra để tắt, Tử Lạc lẩm bẩm nguyền rủa Vương Thần chết bằm, hại cô suýt nữa trở thành kẻ biến thái thứ hai.