Không lâu sau cánh cửa kia liền mở ra, hai cô y tá trên tay là hai đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu giống nhau như hai giọt nước, càng giống nhau hơn ở bộ dạng khóc ầm lên của chúng.
“Chúc mừng anh, hai đứa trẻ tuy sinh non nhưng đều rất khoẻ mạnh, đứa anh sinh ra sớm hơn em mình chỉ có mười lăm phút, nhóc anh nặng hai kí tám, nhóc em nặng hai kí ba, còn có. . . .”
Vương Thần nhìn hai đứa trẻ máu mủ thân sinh của mình có chút xúc động chỉ là bây giờ cảm thấy bọn chúng có chút ồn ào quá rồi, mẹ chúng còn không biết là như thế nào.
Cô y tá đang nói thấy thái độ của Vương Thần cứ nhìn nhìn vô bên trong thì cũng rất hiểu ý, thầm ngưỡng mộ cô gái bên trong đã lấy được một người chồng không chỉ đẹp trai mà còn rất thương yêu cô ấy.
“Vợ anh ở bên trong. . . .có thể vào. . . .”
Chưa kịp dứt lời, bóng dáng Vương Thần đã chạy vào bên trong.
Tình cảnh bên trong khiến hắn vừa nhìn thấy đã thực đau lòng, trong tâm liền hạ ý chí tuyệt đối không được để cô sinh lần thứ hai.
Cảnh chiếc giường màu trắng đã ướt máu, thậm chí còn có chất lỏng nước ối, bàn tay cô vẫn còn chút run lên vì quá đau đớn.
Hắn chạy đến bên giường, nhìn ánh mắt mờ mịt của cô mà thấy không có chút rình cảm gì với hai tên nghịch tử kia.
“Tiểu Lạc. . . .”
Tử Lạc mệt mỏi nằm đó nhìn sang chỗ Vương Thần, môi cô từ hồng hào đã sớm chuyển sang tím tái, gương mặt cũng trắng bệch trông rất đáng sợ.
Cả cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi khiến mái tóc mượt mà cũng bết hết lại vào nhau, Vương Thần đặt tay lên trán cô liền cảm thấy đụng phải một vật lạnh lẽo.
“Con. . . .con đâu?”
Vương Thần nắm lấy tay Tử Lạc đang định mở miệng ra nói thì phát hiện bàn tay cô đã không còn sức lực mà rơi xuống, mắt cũng khép lại.
Lập tức hắn liền hoảng sợ hô hoán bác sĩ, nhưng vị bác sĩ còn tỏ ra rất bình tĩnh, dường như đã quá quen với việc này.
Sinh đôi thường rất cực, hơn nữa xem ra sản phụ còn là người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, gắng gượng được đến bây giờ đã là rất giỏi rồi.
Sau khi Tử Lạc được chuyển đến phòng nghỉ ngơi, sắc mặt có tí hồng hào thì tâm Vương Thần mới dám đặt xuống.
Có ai ngờ một người đàn ông ngày trước từng lạnh lùng nhẫn tâm giết người mà giờ đây lại buông bỏ cả bang hội xã hội đen của mình để bảo vệ vợ con.
Vương Thần ngồi bên giường Tử Lạc, sau đó dường như nhớ tới việc gì đó mới đứng dậy quay đi.
---
“Minh Cảnh, Đặc Nhĩ, hai người thật sự thấy chúng nó giống tôi sao?”
Vương Thần đứng ở phòng của trẻ sơ sinh từ ngoài cửa kính nhìn vào liền thấy hai thằng nhóc nằm ngủ ngon lành, bộ dạng không tròn trịa lắm vì sinh non nhưng lại rất đáng yêu, hơn nữa còn giống nhau như đúc.”Thật sự hệt như bản sao của cậu đấy Vương Thần, tôi từng xem hình lúc nhỏ của cậu rồi, là con của cậu không thể nhầm được!”
Hàn Minh Cảnh vừa nói dứt lời liền bị Vương Thần lạnh lùng liếc một cái, không lẽ chúng không phải con tôi?
“Rất đáng yêu! Cậu tính đặt tụi nhỏ tên gì?”
Lần này là Vương Đặc Nhĩ cất tiếng, ánh mắt hắn ta nhìn hai đứa trẻ rất nhu hoà, hẳn là một người yêu thích trẻ em.
Câu hỏi này khiến Vương Thần có chút trầm tư, khụ, tên gì sao?
Hắn cũng từng nghĩ đến nhưng lại cảm thấy vấn đề này quá khó đi, có thể quyết định cả cuộc đời này con trai hắn sẽ mang cái tên đó.
“Vẫn nên để Tử Lạc và mẹ tôi tính thì hơn!”
Như vậy, vấn đề đó cứ hiển nhiên được cho qua một cách đơn giản.
“Tôi muốn làm cha đỡ đầu của con cậu!”
Vương Đặc Nhĩ mở lời nói, hắn tin con trai của Vương Thần hiển nhiên sẽ rất xuất sắc, nếu có thể làm cha đỡ đầu của chúng thì cũng rất tốt a~
“Cha đỡ đầu, đừng mơ, cha của con tôi là chồng của vợ tôi chỉ có một!”
Thật là. . . .đúng là kẻ bá đạo kiêu ngạo!
“Vương Thần, sau này tôi muốn con gái mình gả cho một trong hai quý tử nhà cậu!”
Lời này lại là Hàn Minh Cảnh nói.
“Hừ, còn chưa biết con gái cậu có xinh đẹp thông minh tốt bụng như Tiểu Lạc nhà tôi không đã!”
Trời ạ, thật sự lúc này Hàn Minh Cảnh và Vương Đặc Nhĩ đều thật muốn xông lên đánh cho Vương Thần một trận.
Tại sao trên thế giới lại có người vừa kiêu ngạo tự cao, lại còn độc mồm độc miệng như hắn chứ.
Hôm đó, y tá của hơn nửa bệnh viện đều thi nhau chạy đến để xem dung nhan tuyệt hảo của ba anh chàng, nhưng thật thất vọng là ba chàng hình như đều có vợ rồi mới đứng ở khoa sản thế này.
---
Đến tận buổi chiều hôm sau Tử Lạc mới mơ hồ tỉnh lại, lập tức cảm thấy hạ thân đau nhói vô cùng, giống như là bị tê liệt, đến chân còn không muốn cử động.
Hít thở mạnh một tí cũng làm cô có cảm giác đau xót.
“Thần!”
Tiếng cô nhẹ nhàng thều thào, Vương Thần ngồi trên cái ghế sofa đối diện tựa đầu ngủ vẫn không hay biết.
“Thần!”
Giống như không thể kêu to hơn được nữa, dù sao la hét cả đêm trước cũng đủ khiến cổ họng cô như muốn rách toạt.
Nhìn dáng vẻ Vương Thần mệt mỏi tựa đầu ngủ khiến Tử Lạc cảm động vô cùng, có chút không muốn đánh thức nhưng phải làm sao đây, cô muốn đi vệ sinh và gặp con cơ mà.
Tử Lạc bất lực nằm trên giường, muốn nâng tay tạo tiếng động như phát hiện cơ thể mình đều thật yếu ớt, có lẽ đây là hậu quả của chuyện không ăn uống đầy đủ khi mang thai chăng?
“Tiểu Lạc. . . .em tỉnh rồi sao lại không kêu anh!”
Bỗng nhiên, tiếng Vương Thần vang lên khiến Tử Lạc đang buồn chán lập tức vui vẻ trở lại.
“Dìu em đi xem con!”
Tử Lạc cười nhẹ với Vương Thần, trông cô mỏng manh yếu ớt nhưng lại xinh đẹp tựa như đoá lan rừng giữa mùa đông lạnh giá.
Vương Thần có chút không vui vẻ, mới tỉnh dậy đã lo đến con rồi, tuy biết bản thân không nên ghen tị nhưng thực chất vẫn có chút tức giận.
Cảm giác như rước tình địch về nhà.
Tử Lạc muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy hạ thân đau đến muốn ứa nước mắt.
“Để anh bế em đi xem con!”
Nói dứt lời, Vương Thần liền mạnh mẽ bế thốc Tử Lạc lên trong khi cô còn chưa kịp phản ứng.
Hắn bế cô ra ngoài dưới ánh mắt tò mò ngưỡng mộ của nhiều người, Tử Lạc nhiều lần kêu hắn thả xuống nhưng người này tựa sắt đá thế nào cũng không chịu.
Nhất thời cảm thấy thật ấm áp!