“Ái Ái, sao lại dắt tớ đến đây!”
Thật không ngờ cái nước thần mà Trương Ái Ái nói lại chính là coctail ở quán bar này đây, ở cái nơi âm nhạc như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta như thế này làm sao có thể thư giản vui chơi chứ.
Cô thật chỉ cảm thấy đầu mình như muốn vỡ ra, nhất là những mùi thuốc lá đầy khó chịu.
“Cậu sang đây, ly nước này thoạt nhìn bình thường nhưng mà giá của nó thì không hề bình thường chút nào đâu!”
“Không tớ chỉ muốn về thôi!”
Tử Lạc dứt khoát muốn đi về, đầu cô mỗi một giây đều inh ỏi.
“Uống hết ly này tớ đưa cậu về!”
“Tớ không uống được cồn!”
“Đừng lo, cồn trong đây cực ít, ít đến mức cậu không cảm thấy nữa mà!”
“Thật không?”
“Thật”
Trương Ái Ái gật đầu cam đoan, Tử Lạc cũng uống sạch, nhưng ngay khi vừa uống xong cô liền cảm thấy đầu óc trở nên mơ hồ, cả người lâng lâng nhưng vẫn còn kiểm soát được bản thân.
Ngay lập tức Trương Ái Ái cười phá lên, Tử Lạc liền tức giận quay sang nhìn.
“Ái Ái, cậu dám lừa tớ!”
Trương Ái Ái chưa trả lời liền chỉ ôm Tử Lạc hướng đến một gian phòng nghỉ ở quán bar, hiển nhiên cũng là một căn phòng cao cấp.
Cô vừa dìu Tử Lạc vừa giúp Tử Lạc tránh khỏi những người khác, bộ dáng như hai người bạn thân lâu năm thật.
“Đến rồi, cậu vào đây nghỉ một chút tỉnh rồi lại ra tìm tớ nhé, mở cửa hộ tớ nào, tớ hết tay rồi!”
Tử Lạc cảm thấy cả người đều mệt mỏi chỉ muốn nằm xuống, đầu lại càng thêm nhức nhưng vẫn cố gắng mở cửa nhưng chỉ là. . . .
Cánh cửa vừa mở ra liền nhìn thấy bên trong là một người đàn ông với nửa thân trần, trên người anh ta là hai cô gái toàn thân xích loã.
Cả hai đều không ngừng tự sờ xoạng cơ thể của mình sau đó lại nằm rạp lên cơ thể người đàn ông kia, bộ dáng như những con linh cẩu đã thèm khát lâu ngày.
Thật không may làm sao. . . .người đàn ông kia lại là Vương Thần!
“Ơ. . . .kia là. . . .”
Trương Ái Ái vừa nở một nụ cười thâm hiểm lại vừa giả vờ ngạc nhiên vô cùng, ngay khi cô âuy đầu sang nhìn liền thấy đồng tử Tử Lạc mở to vô cùng.
Trong đôi mắt đó dường như còn thấy được những giọt nước sắp rơi ra, hơn hết là một sự tổn thương sâu sắc.
'Anh lo lắng cho tôi sao?'
'Không!'
'Không!'
'Không!'
...
Không hiểu sao nhìn những cô gái kia Tử Lạc lại cảm thấy đó chính là mình, còn chẳng phải sao?
Cô lên giường với hắn, hắn cho cô bao nhiêu phúc lợi nào là quần áo, trang sức, mỹ phẩm, còn nữa chính là chuyến đi Bali này. . . .Chỉ là những thứ không thuộc về mình thì vĩnh viễn cũng không thuộc về mình.
Chuyến đi này đáng lẽ cô không nên đi. . . .đến đây có lẽ là kết thúc rồi!
Vương Thần. . . .Vương tổng đã không còn hứng thú đối với người như mình, thôi vậy!
Dù sao thứ cô đánh mất chỉ đơn giản là một cái màng trinh mỏng manh mà với số tiền hắn đã bỏ ra vì cô còn có thể mua hơn 10 cái màng trinh như vậy. . . .
Hãy xem như đây là cuộc trao đổi. . . .người lỗ là hắn, cô vẫn còn hời lắm. . . .
Ha ha. . . .Tử Lạc cô vậy mà giao dịch với một người làm chủ thương trường hơn nữa còn để anh ta chịu lỗ, ha ha!
Thấy như vậy cũng đủ rồi, về thôi Tử Lạc!
Cô lê bước khỏi căn phòng đáng sợ đó, không hiểu sao lúc này tâm trí cô tỉnh đến lạ thường, tỉnh đến mức chỉ muốn mình một ngất đi.
Trên đường đi cô đụng phải một người, bản thân cũng chẳng màng xin lỗi, ly rượu vang đỏ của anh ta đã sớm nhạt màu trên chiếc đầm mà một người đã mua cho cô.
Cô vẫn cứ đi theo trí nhớ của mình cho đến khi tìm được đường ra, không hiểu sao khi được hít thở bầu không khí trong lành cô lại oà khóc.
Tại sao vậy? Tại sao?
Đáng lẽ thoát ra được nơi đó mày phải vui mừng chứ Tử Lạc, mày đang khóc cái gì?
Cũng không biết đã ngồi đó bao lâu mà khóc, cô chỉ biết khi trước mắt là một màu tối đen thì Trương Ái Ái đã đưa cô về khách sạn.
---
Trở lại nơi quán bar ồn ào đó, mọi thứ vẫn nhộn nhịp như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mọi người vẫn điên cuồng nhún nhảy theo điệu nhạc không màng đến kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ.
“Minh Cảnh, Vương Thần đâu?”
Vương Đặc Nhĩ đang uống ly rượu vang đỏ thì liền quay sang hỏi Hàn Minh Cảnh, từ nãy đến giờ sao lại không thấy mặt Vương Thần nữa.
Rõ ràng mới ở đây. . . .
“Cái gì?”
Hàn Minh Cảnh như một tên bị điếc, xung quanh hắn là hơn chục cô gái thân mình bốc lửa, ai cũng mong được một đêm với Hàn thiếu.
“Tôi hỏi Vương Thần đâu?”
Lúc này mới nghe được câu hỏi nhưng tạm thời chưa định dạng nội dung, đến lúc nhớ ra thì cả hai mới giật mình.
Trời ạ không phải trong lúc đang say rượu thì bị cô nào đưa đi rồi đấy chứ?
Không tin được cái tên Vương Thần này cũng có ngày đang mê mẫn mà bị gái đưa vào phòng làm tình, ây dà đây là phúc hay hoạ đây?
Hàn Minh Cảnh đang định nói cứ kệ hắn nhưng bỗng dưng lại nhớ tới một Tử Lạc ngây thơ non nớt ở khách sạn thì liền suy nghĩ lại.
“Đặc Nhĩ, cậu vào đánh thức cậu ấy đi!”
“Được, nhưng Tử Lạc đâu?”
“Tử Lạc? Chẳng phải cô ấy đang ở khách sạn sao?”
Ngay lúc này Vương Đặc Nhĩ liền ý thức được chuyện gì đó không đúng, rõ ràng lúc nayz hắn vừa đụng trúng Tử Lạc khiến ly rượu vang đỏ ướt đẫm một góc áo cô.
Còn chưa kịp xin lỗi liền thấy cô ấy thất thần rời đi, chỉ là gương mặt cúi gầm xuống khiến hắn nhìn không rõ biểu cảm.
Lập tức Vương Đặc Nhĩ liền suy đoán ra mọi thứ, có phải là Tử Lạc đã nhìn thấy gì đó không?
Hắn chạy nhanh đến căn phòng VIP mà Hàn Minh Cảnh đã đặt cho tối nay, ngay lúc chạy đến bỗng dưng hắn do dự không biết có nên mở cửa kêu Vương Thần tỉnh lại hay không.
Thực sự thì. . . .hắn có cảm giác hắn. . . .hắn dường như đã. . . .
Có nên mở không đây, hay cứ để cho Vương Thần nằm đó đi, có lẽ bọn họ cũng đã làm rồi. . . .
Nhưng lúc này, trong phòng liền xuất hiện một tiếng gầm to, hiển nhiên là âm thanh của Vương Thần.
“Mẹ kiếp, lũ đàn bà dơ bẩn!”
Vương Đặc Nhĩ hốt hoảng mở cửa phòng ra ngay lập tức liền nhìn thấy Vương Thần nửa thân trên trần, quần tây đã bị kéo mở một nút.
Hắn cầm cây đèn để giường hung hăng đánh vào đầu ả đàn bàn đang cố gắng đưa bộ ngực của mình ra, ả còn lại kinh hãi mà té ngã dưới đất.
Hắn thật không nhớ rõ chuyện gì chỉ là hôm nay đã uống quá nhiều, nhiều đến mức hai con mắt như muốn nhắm lại sau đó không rõ.
Chỉ biết là khi tỉnh lại liền thấy gương mặt hôi mùi son phấn của hai ả đàn bà này, không hiểu sao trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một cô gái đứng ngoài cửa nước mắt không ngừng rơi xuống. . . .