Ngày hôm sau, Tử Lạc đã xin về nhà, cô bày tỏ với các bác ở cô nhi viện về ý kiến của mình.
“Tiểu Lạc, tại sao cháu lại quyết định như vậy? Ở trong nước dù gì cũng có các bác lo cho cháu, cháu. . . .”
“Cháu đã lớn rồi bác ạ!”
Bác Thuỳ và các bác trong cô nhi viện khi nghe được ý kiến của Tử Lạc thì rất bất ngờ, lúc đầu nghĩ rằng chỉ là do tâm trạng kích động nhất thời muốn rời đi.
Nhưng sau đó các bác đều nhìn thấy được những suy nghĩ chín chắn của Tử Lạc, không hiểu sao ai cũng cảm thấy Tử Lạc đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lại ít đi một phần hoạt bát, cô nói rằng cô muốn tập trung vào ước mơ của cuộc đời mình, chính là thiết kế!
“Tiểu Lạc, thấy cháu nhiệt huyết như vậy chúng ta cũng ủng hộ cháu nhưng mà. . . .cô nhi viện thật không thể chịu được chi phí đắt đỏ như vậy, chúng ta còn sắp nhận thêm vài em khuyết tật. . . .”
Bác Lan, cũng là viện trưởng cô nhi viện, luôn là người hiền từ nhân ái, nghe nói lúc trước bác ấy là một nhà kinh doanh rất giỏi cùng với chồng.
Nhưng sau đó chồng bác mất trong một tai nạn giao thông, cả hai cũng không có đứa con nào nên với số tiền dư dả đó bác đã mở một cô nhi viện theo ước nguyện trước đây cũng chồng.
Tử Lạc dường như đã lường trước được mọi thứ, cô chỉ mỉm cười nhẹ.
“Về chuyện này, quả thật cháu có nghĩ tới! Năm cháu gần 19 tuổi, có một vị luật sư cao tuổi đến gặp, lúc đầu cháu không hiểu lắm cho đến khi ông ấy nhắc đến tên cha mẹ cháu! Mặc dù đã mất trong một vụ hoả hoạn nhưng cha mẹ đều đã để lại một phần tài sản cho cháu. . . .cháu xin lỗi vì đã không nói sớm với các bác!”
Nghe vậy các bác ở cô nhi viện ai cũng ngạc nhiên, nhất là bác Lan, vì khi nhận nuôi Tử Lạc, luật sư có nói mọi tài sản của cha mẹ cô bé đều cháy rụi, không còn sót bất kì thứ gì.
Như hiểu ra được điều gì, bác Lan cũng không tức giận, vị luật sư kia chỉ là sợ người của cô nhi viện lấy đi số tiền đó nên mới che giấu đến khi Tử Lạc 18 tuổi.
Tiểu Lạc. . . .nếu cha mẹ nó còn sống chắc hẳn sẽ là một gia đình hạnh phúc lắm đây!
“Không sao đâu, như vậy là tốt rồi! Tiểu Lạc, cháu dự khi nào đi? Đã chọn được trường chưa?”
Nói về vấn đề này, ánh mắt Tử Lạc có chút ưu buồn nhưng rất nhanh chóng khôi phục, sau mọi chuyện cô đã học được cách phải che giấu cảm xúc của mình.
Thật ra cô chưa hề chọn được trường hay nơi nào để đến, nhưng có lẽ thời gian còn lại trước ngày mai là quá đủ.
“Trường cháu đã chọn được, chỉ là trường tuần sau là đã đi học. . . .cháu nếu muốn kịp chỉ sợ. . . .ngày mai phải đi rồi!”
Vừa dứt lời, các bác ai cũng trợn mắt rất kinh ngạc, sau đó bỗng dưng cảm thấy thật luyến tiếc, cũng phải hai ba tiếng sau Tử Lạc mới trở về phòng của mình được!Cô bước vào căn phòng quen thuộc, không biết là đã bao nhiêu kỉ niệm đều trôi qua ở nơi này vậy mà giờ đây sắp phải rời xa. . . .
Có lẽ cũng sẽ không trở về nữa!
Không tin được rồi sẽ đến bước này, giá như mọi thứ quay trở lại. . . .hoặc tốt nhất đừng bắt đầu nhưng mà trên đời này chẳng có cái gọi là giá như. . . .
Tử Lạc bước đến bên ngăn bàn nhìn tấm vé ghi rất rõ nơi đi và nơi đến, ngày hôm đó Trương Ái Ái đã để lại cho cô một phong bì gồm tấm vé và dòng chữ. . . .
“Coi như là quà xin lỗi! Còn bây giờ thì mau cút đi!”
Buồn không?
Lòng nặng quá, đi rồi chắc sẽ không buồn nữa!
Quên hết đi!
---
Sáng hôm sau, Tử Lạc chào tạm biệt các bác ở cô nhi viện, tuy đã cố nén nước mắt đừng rơi nhưng khi nghe bác Lan nói đi nhanh về nhanh.
Cô không làm chủ được mà lạc mất giọng, cũng may nước mắt chưa rơi.
Trong một tích tắc cô đã nghĩ hay là ở lại đi nhưng không thể. . . .ở lại đã vốn không còn là một lựa chọn.
Xoay người ra khỏi cửa kéo vali rời đi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Cô giả vờ đã đi xa nhưng sau đó liền vòng lại, đứng bên hàng rào mà cắn chặt môi nhìn những đứa trẻ đang nô đùa, vài đứa đang khóc thút thít vì chị Lạc đi mất.
Cô thấy bác Thuỳ ngồi một góc dỗ dành lũ trẻ mà nước mắt cũng lăn trên đôi gò má nhăn nheo của bác, tất cả là do cô!
Cô bụm chặt miệng chạy đi thật xa rồi ngồi thụt xuống khóc thật to, thật sự thật sự không thể kìm được, chỉ cần nghĩ đến nước mắt sẽ rơi.
Tại sao? Nước mắt tại sao có thể rơi nhiều thế chứ?
Chuyến bay ghi rất rõ sẽ cất cánh vào lúc 10 giờ tối nhưng cô muốn một lần, một lần cuối dạo quanh mảnh đất mà đã hơn hai mươi năm gắn bó này.
Cả ngày đó, cô thuê một khách sạn để cất hành lí sau đó liền đi dạo, dường như quên đi tất cả mọi buồn phiền âu lo.
Trên tay Tử Lạc cầm đầy bánh kẹo, bên hông lại là những bộ quần áo thời thượng, lần đầu biết cái gì gọi là mua sắm.
Tự lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc nhưng chỉ là giá như không phải là đi một mình!
Đến tận buổi chiều, cô ngồi cạnh dòng sông mà lúc nhỏ cô rất yêu thích, lúc trước, có một đàn vịt nhỏ ở đây, ngày nào cô cũng lén đến cho chúng ăn.
Nhưng mà ngày càng nhiều hoá chất đổ ra sông, một hôm cô chỉ còn thấy những chiếc lông vịt bị nhuộm màu của nước sông. . . .
Có lẽ đó cũng là một bài học. . . .
Cứ như vậy thẩn thờ đến tối, rất nhiều người đi ngang, cô nghe được nhiều câu chuyện khác nhau, cũng có người tự hỏi nhau tại sao cô cứ ngồi đây.
Đến khoảng 7 giờ tối, cô đến khách sạn lấy hành lí rồi đến sân bay. . . .
---
Trước cửa cô nhi viện lúc này là một người đàn ông áo đen, gương mặt rất quen thuộc với giới thương trường, còn chẳng phải là Vương Thần sao.
Hắn nghĩ rồi, hắn ngày càng lo lắng cô sẽ rời đi.
Tuy không biết thái độ hiện tại của mình đối với Tử Lạc là như thế nào nhưng hắn không muốn cô đi, vì vậy bắt cô về rồi suy nghĩ tiếp cũng được.
“Ting!”
Chuông vang lên một lần liền thấy bác Thuỳ chạy ra mở cửa nhưng lúc nhìn thấy Vương Thần bỗng có chút buồn bã nhưng rồi cũng mở cửa.
“Chào bác, cháu đến tìm. . . .”
“Nó đi rồi, cậu không biết sao?”
Chưa kịp nói hết câu bác Thuỳ đã sớm ngắt lời, hôm nay dù đã cố quên nhưng vẫn không thể quên, cô nhi viện thiếu vắng con bé thì giống như thiếu đi một linh hồn vậy.
Tuy biết Tiểu Lạc Lạc vẫn bình an nhưng nhìn thái độ đã thay đổi của nó. . . .đứa trẻ hằng ngày hoạt bát vô tư tại sao bây giờ lại như vậy?
Dường như trong ánh mắt nó lúc này chỉ còn là suy nghĩ và suy nghĩ.
Chàng trai trước mặt đây cũng là người bạn nó mới quen sao?
Người này có tổn thương nó không?
“Đi? Đi đâu?”
Bỗng dưng thái độ Vương Thần liền trở nên gấp gáp, mày kiếm cau chặt lại, dự đoán trong tim như đang thốt nên lời.
Bác Thuỳ cũng không có ý định nói, sợ Tử Lạc lại bị lợi dụng nhưng thái độ này rất chân thực, như thể có một thứ gì bị đánh mất!
“Đi du học. . . .Thôi cậu về đi, nó đi từ khi sáng sớm rồi, khi nào có tin gì thì ở cô nhi viện sẽ báo cho cậu!”
Bác quay lưng đóng cánh cửa lại, nhưng Vương Thần không hề rời đi. . . .hắn dường như đã thật sự sai lầm rồi!
“Đồng Kỵ, điều tra toàn bộ danh sách chuyến bay ngày hôm nay cho tôi, cho cậu 30 phút không lấy được thì cút đi!
30 phút, chỉ 30 phút mà lấy được thật sự rất khó khăn nhưng Đồng Kỵ có thể làm được, hơn nữa bây giờ hắn không đủ sức lực để chờ đợi.
Hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian cho những suy nghĩ không chắc chắn, hắn không hiểu cô, hắn không biết gì về suy nghĩ của cô cả.
Hắn chưa một lần thử đặt bản thân vào tình cảnh của cô!
Từ cổng cô nhi viện, một chiếc xe lao đi với hơn 80 cây số, người đi bên đường đều dạt ra bên vì không ai muốn nộp mạng cho Diêm Vương.