“Nhanh lên thôi Lauren, còn 5 phút nữa là đến chuyến bay rồi!”
Kathyrn ăn mặc sành điệu đứng ngay sân bay với cả ba cái vali trông nổi bật vô cùng, cô có một thói quen là chỉ thích sử dụng những dụng cụ thường ngày của mình nên tất cả đều nằm trong 3 cái vali này đây.
Sắc mặt Tử Lạc bỗng chút trắng chút xanh rồi lại chút hồng, cô nắm lấy vali mà cứ đắn đo không biết có nên về không?
“Kathyrn. . . .hay tớ không về đâu. . . .”
“What? Cậu đùa tớ sao?”
Tử Lạc không nói gì, cô lặng lẽ nhớ lại người đàn ông đó, nhớ đến những lần hắn ta bá đạo với cô. . . .bỗng cảm thấy rất xấu hổ, gương mặt ửng đỏ một mảng.
Kathyrn nhìn sắc mặt cô bạn liền nở nụ cười xấu xa, chắc chắn ở Trung Quốc này có điều gì đó không hề đơn giản mới khiến một người cứng rắn như Lauren phải đắn đo đây.
Suốt bốn năm qua, Lauren ngày một cứng cáp hơn, cậu ấy luôn cố gắng hết sức mình và cũng chẳng hề sợ hãi khi gặp những tên đàn ông xấu xa.
Bí mật, cậu ấy đã đi học karate suốt mấy năm qua và bây giờ đã đạt được cái trình độ khiến cô cũng khó mà đấu lại a~
Nhưng như vậy càng tốt, phụ nữ độc lập mạnh mẽ!
“Đi theo tớ, cậu không đi thì tớ sẽ đến Trung Quốc và giăng biển khắp nơi hỏi về thông tin cô Tử Lạc sinh ngày. . . .”
“Được rồi được rồi tớ đi!”
Đúng là Kathyrn, dù bản thân có cố gắng đến mấy nhưng vẫn không thể đấu võ mồm với cô ấy được, trước đây cô còn tưởng người phương Tây không giỏi cãi nhau nhưng mà. . . .sai lầm, sai lầm a~
Suốt cả chuyến bay, Tử Lạc không ngừng lo lắng, hai bàn tay cọ sát vào nhau thật ẩm ướt, trở về rồi đầu tiên cô sẽ đi thăm các bác cô nhi viện.
Không biết các bác có khoẻ không, các em thế nào rồi!
Vừa nghĩ đến bao nhiêu kí ức lại tràn về, Tử Lạc trong lòng không khỏi lay động một cái, thầm nghĩ quyết định trở về quê hương là không sai!
---
“Oa, đây là Trung Quốc sao? Chữ này. . . .um đọc là lối ra, phải không Tử Lạc? Lối ra?”
Tử Lạc cũng không biết phải làm sao với cô bạn mình, từ lúc bước xuống sân bay Kathyrn cứ mãi nói tiếng Trung thôi, thậm chí còn bắt chuyện với nhiều người.
Cô bất đắc dĩ kéo tay Kathyrn đi thật mau cùng với mớ hành lí rồi cũng leo lên một chiếc xe taxi tư nhân đậu sẵn, nếu đi quãng đường dài chắc chắn sẽ mắc đến gấp đôi xe bình thường.
Nếu là bốn năm trước cô sẽ e ngại nhưng mà bây giờ. . . .tiền bán một bản thiết kế của cô cũng không rẻ đâu nha haha!
Cô dặn tài xế đến cô nhi viện rồi cũng nằm nghỉ một lát, riêng Kathyrn vẫn hào hứng nói chuyện với tài xế bằng tiếng Trung.
Tuy có sai ngữ pháp vài từ đồng âm nhưng về cơ bản, người nước ngoài có thể nói chuyện như vậy là rất tốt rồi, tiếng Trung cũng không hề dễ học!
Tử Lạc tựa người vào ghế xe, âm thầm tính toán vài chuyện, tạm thời bây giờ cô sẽ bằng mọi cách xa cái tên Vương Thần bỉ ổi đó!
Nếu có lỡ chạm mặt thì. . . .ừm. . . .bỏ qua đúng rồi, cô sẽ giả vờ như không quen biết nhưng mà nếu mà hắn bắt cô lại thì sao nhỉ?
Thì lúc đó. . . .cô sẽ. . . .a rối quá! Đúng rồi! Vương Thần ghét nhất là hạng đàn bà thích trèo lên giường hắn, vậy lúc đó mình chỉ cần lươn lẹo tí là hắn sẽ nghĩ rằng “A, Tử Lạc ngày trước đã thay đổi rồi, bây giờ thật là hạ tiện!”
Ha ha ha, ông trời ơi sao mình lại thông minh thế này!
Nghĩ xong, tâm trạng Tử Lạc rất vui vẻ mà an tâm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn thành phố sau bao năm không thấy.
Cô thực sự. . . .rất thông minh về mọi mặt nhưng mà riêng EQ thì, haizz. . . .giống như một con rùa vừa chậm vừa không có não ấy a~
---
“Vương tổng, mảnh đất chúng ta để ý tuần trước đã rơi vào tay Sở thị. . . .”
Nhân viên đứng trước bàn làm việc của sếp tổng báo cáo, tuy giọng nói bình thường nhưng ánh mắt lại đang thăm dò người ngồi trước mặt mình là Vương Thần.
Vương Thần lại từ đầu đến cuối đều không nhìn lên một cái nên hắn có thể chắc chắn rằng Vương Thần chẳng biết rằng bản thân đang bị hắn dò xét.
Tên nhân viên kia nhìn thấy sắc mặt âm u, hàng lông mày cau lại của Vương Thần thì như đã hoàn thành xong nhiệm vụ, hắn lui ra ngoài với một nụ cười nhẹ.
Sở Sinh lão đại chắc chắn sẽ ban thưởng cho hắn sau nhiệm vụ này!
Chỉ còn một mình Vương Thần trong phòng, hắn lại nhẹ buông mày ra, ánh mắt nhìn lên cánh cửa vừa đóng lại, môi nhếch nhẹ.
Quả nhiên. . . .Sở Sinh cho dù có thiên tài đến mức nào nhưng hắn cũng chỉ đơn giản là một con người, làm sao có thể đoán được hết đường đi nước bước của mình?
Đúng như hắn nghĩ, có nội gián!
Ván cờ này chưa định được ai sẽ thắng, trước một đối thủ tầm cỡ như Sở Sinh hắn chắc chắn sẽ cẩn thận, không phải vì hắn sợ thua mà là. . . .hắn muốn có một cái thắng thật huy hoàng.
Nhưng mà cũng thật tội nghiệp cái tên nhân viên lúc nãy. . . .có lẽ chẳng bao lâu nữa hắn sẽ sớm chết thôi, xem bộ dạng lộ liễu của hắn trước sau gì cũng bị Sở Sinh đào thải.
Một trong những lí do mà Vương Thần hắn luôn cho người lau mặt bàn kính rất sạch sẽ là vì. . . .mặt kính có thể chiếu được hình ảnh của con người ta lên đó.
Như cái ánh mắt thăm dò cùng nụ cười của tên kia lúc này, hắn đều thấy!
---
Cảm ơn mấy độc giả nhiều nèeee