Tổng Tài Ác Ma Tuyệt Tình

Chương 32: Chương 32: Sự dịu dàng chỉ dành cho một người phụ nữ




Ánh đèn mờ nhoè trước mắt,chỉ thấy lờ mờ trắng xoá một lúc rồi dần dần rõ dần.Vừa tháo băng,Từ Hy Viễn chưa thích ứng được với ánh sáng trong phòng,có chút khó chịu nheo mắt.

“Từ từ thích ứng sẽ ổn.”Vị bác sĩ đẩy đẩy gọng kính,xác định không có chuyện gì rồi mới đi ra ngoài.

“Từ tổng,ngài sao rồi?Ngài ổn không?”Vương Triết nhanh chóng tiếng sát lại đưa tay hươ hươ trước mặt hắn.

Người phụ nữ giẫm cao gót đỏ sát lại:

“Viễn ca,Viễn ca,anh thấy em không?Em là Tiểu Vi a.”

Từ Hy Viễn dần dần thích ứng với ánh sáng,hơi cau mày không quen, một lúc sau liền đưa mắt quanh phòng một lượt,cao giọng “Cô ấy đâu?”

Vương Triết đương nhiên biết là hỏi Tô Thiện,cậu ta nuốt nước bọt,nói dối “Từ tổng,Tiểu Tô mới điện nói dưới quê có việc nên về gấp,cũng... cũng đã xin nghỉ rồi.”

Sợ Từ Hy Viễn không tin,cậu ta còn bồi thêm “Hình như... hình như là về quê lấy chồng.”

Cậu ta vừa dứt lời đã nghe thấy “Bang” một tiếng,cái điện thoại trên bàn bị ném xuống đất,chia làm ba mảnh,một mảnh bay tới dưới chân của cậu ta.

Vương Triết sợ đến trợn mắt há mồm nhìn Từ Hy Viễn,hắn ta lúc này như người điên lên cơn,mặt hầm hầm tức giận,gân xanh nổi đầy trán,ánh mắt nhìn hắn như muốn lấy mạng “Mẹ nó!Vương Triết,đến nước này cậu còn dám gạt tôi,con mẹ nó cậu...”

“Viễn ca,đừng tức giận,kẻo ảnh hưởng tới vết thương a.”Người phụ nữ giẫm giày cao gót đỏ chói đi lại phía hắn,chưa kịp chạm vào đã bị hắn mạnh tay hắt ra,gầm quát “Cút.”

Hắn nhắm mắt chính mình bình tĩnh,một lúc sau lại mở mắt nhìn chằm chằm Vương Triết,ánh mắt vẫn không khác muốn lấy mạng là bao,gằng lên từng chữ “Tôi hỏi cậu lại lần nữa:Tô Thiện ở đâu?”

Vương Triết lúc này cứng đơ người,hắn không thể tin được nhìn người đàn ông tràn đầy hắc khí trước mặt,hắn lắp bắp “Từ tổng,Tô Thiện không phải đã bay qua Pháp...”

“Câm miệng,mẹ nó!Tôi cho cậu cơ hội nói lại lần nữa.”

Hoá ra là biết rồi,Vương Triết không còn cách nào khác đành cúi đầu “Từ tổng,thành thật xin lỗi,cô ấy đã sớm rời đi.”

Lòng ngực hắn phập phòng lên xuống,tức giận đến gương mặt căng ra trắng bệch,tay siết chặt đến gân xanh nổi đầy.

Không phải nói với hắn là đi chợ sao?Không phải là chỉ đi chợ rồi nên về với hắn sao?

Mẹ nó,Tô Thiện,em sống chết cũng không muốn cùng tôi sao?

Ngày đó lúc ăn cơm hắn đã thấy tất cả đều không thích hợp,lại có chuyện hai người lại có thể nấu ăn khẩu vị hệt nhau sao?Đến lúc uống xong bát canh hắn mới càng nghi ngờ đặc biệt,Tô Thiện có thói quen thích thêm rau thơm vào canh,ngày đó trong canh cũng có rau thơm.

Hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà mò tìm bắt được cổ tay cô,đúng như hắn nghi ngờ,trên cổ tay trái quả nhiên có vết sẹo do cắt cổ tay để lại.Hắn không thể lầm được,lúc trước thường dỗ dành cô ngủ,lúc cô ngủ say hắn nhìn vết sẹo đó rất chướng mắt liền sờ đi sờ lại rất nhiều lần.Không thể nào có chuyện hai người khác nhau lại có cùng đặc điểm giống nhau nhiều như vậy,hơn nữa bàn tay mềm mại của Tô Thiện hắn cũng chưa phải từng nắn bóp qua,làm sao có thể cảm thấy không quen.

Ngày đó hắn rất tức giận vì cô giả Tiểu Tô lừa gạt hắn,nhưng không ai biết,tận sau đáy lòng hắn,nổi niềm vui sướng liền nhanh chóng dâng lên.

Cô vậy mà không đi Pháp,lại về chăm sóc hắn,ở cạnh hắn.

Hắn giở trò lưu manh hôn cô,ôm cô đều là vì hắn thích như vậy,có cô ở bên,hắn còn cần gì sao?

Giờ thì sao?Lại tiếp tục lừa gạt hắn,trốn đi.

Tô Thiện,tốt nhất là em trốn cho kĩ,nếu để tôi phát hiện,xem tôi có trói em về trừng phạt đến chết không?

Hắn đưa mắt nhìn Vương Triết,cậu ta cũng gan lắm!Một lần để cô chạy đi hắn còn chưa truy cứu,lần này lại tiếp tục để cô trốn đi,cuối cùng là có để hắn vô mắt không?

Hắn đứng dậy,chưa hết giận liền đưa chân đá cái ghế cái “rầm”,quét mắt lạnh tanh nhìn cậu ta,lạnh lùng lên tiếng

“Cậu - chính thức bị sa thải.”

Dứt lời,liền lướt qua người hắn,thân thể cao lớn dứt khoát đi ra khỏi cửa,ngay cả người phụ nữ phía sau hắn cũng chưa liếc mắt tới lần nào.

Hứa Tiểu Vi nện giày cao gót nhanh chóng đuổi theo,cô ta đuổi kịp liền bám lấy cánh tay hắn “Viễn ca,anh không sao chứ?”

Từ Hy Viễn dừng bước,cũng không quay đầu nhìn cô ta đến một lần,phun ra hai chữ lạnh nhạt “Bỏ ra.”

Hứa Tiểu Vy càng thêm bám chặt,nũng nịu hô một tiếng “Viễn Ca.”

Dứt lời cô ta liền hét lên một tiếng ngã nhào xuống đất,người đàn ông sau khi vung tay hắt cô ta ra liền sãi bước chân rời khỏi,một lần ngoáy đầu cũng không có.Hắn thừa nhận hắn cũng chẳng phải đàn ông dịu dàng gì,đối với hắn mà nói,sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho một người phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.