Tô Thiện để mặc anh ôm,mơ hồ có thể cảm nhận được lòng ngực rắn chắc của người đàn ông,kể cả nhịp tin trầm ổn đều làm cho cô sinh ra một loại cảm giác an toàn,không hề thấy khó chịu.
Cô im lặng không đáp,vẫn không nghe Từ Hy Viễn nói gì.Chậm chạm một lúc sau mới nghe thấy tiếng anh hít sâu,thanh âm trầm thấp nóng rực bên tai “Anh từng có em gái...”
“Là một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu luôn bám theo đuôi gọi “anh hai”,tên thân mật là Tiểu An An.”
Bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc của cô em gái nhỏ Tiểu An An tươi cười tinh nghịch hiện lên trong đầu,tiếng gọi anh hai vang lên không dứt,Từ Hy Viễn nhắm chặt hai mắt,đôi tay bất giác siết chặt người con gái trong ngực,khẽ mấp máy môi “Tiểu An An từ nhỏ cơ thể đã rất không tốt,lên 7 tuổi vẫn chưa hề đi học được,cô bé rất buồn vì không có bạn bè,vì vậy ba mẹ mới dẫn cô bé qua nhà hàng xóm mới dọn tới - chơi cùng với bé gái con nhà họ.... năm đó,bé gái kia cũng 7 tuổi.”
Đầu óc Tô Thiện trống rỗng,cái tên Tiểu An An liên tục vang vọng trong đầu cô,rất quen thuộc,rõ ràng là rất rất quen... nhưng vẫn không hề nhớ ra nổi.
Tiểu An An,là ai?
Từ Hy Viễn không hề nhìn thấy sắc mặt lạ thường của cô,anh tiếp tục trầm giọng kể “Năm đó hoả hoạn,Tiểu An An cùng bé gái kia vẫn mắc lại trong đám cháy.Lúc anh chạy vào cứu cô bé...liền không nghĩ sẽ cứu nhầm bé gái kia... Anh không hề biết,trong phòng lại có thêm một bé gái...” Hô hấp anh ngày càng khó khăn,lòng ngực như có gì đó chặn đứng,đau đớn tràn lan “Anh không thể ngờ.... mình lại cứu nhầm người,vì bé gái kia...”
Ngập ngừng một lát,Từ Hy Viễn tiếp tục mở miệng:
“Trên tay đeo vòng tay của Tiểu An An - cái vòng tay mà anh cố ý tặng cô bé ngày sinh nhật.”
Từ Hy Viễn cảm thấy rất đau lòng,em gái nhỏ của anh - Tiểu An An,mỗi lần nhắc đến đều khiến anh đau đớn xé tâm can.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được ôm chặt lấy cô,đầu vùi vào cần cổ ấm áp quen thuộc tìm kiếm chút thoải mái,giọng anh thoáng chốc nghẹn lại “Tiểu An An ,em gái nhỏ nhắn đáng yêu... của anh,chỉ dừng lại ở 7 tuổi... cô bé còn chưa được đi học,còn chưa làm được gì cả...”
Tô Thiện cũng bất giác siết chặt lấy anh,nổi đau đớn như tràn lan,kí ức như đồng hồ cát một lần lật ngược chậm rãi chảy vào lòng ngực cô,từng hình ảnh... từng lời nói như được một lần lập lại, đầu cô trở nên đau đớn đến đáng sợ.
...
“Tiểu An An,dây đeo tay của bạn đẹp quá.Cậu cho tớ mượn tí nhé.”
“Hảo,Tiểu Thiện!Cho cậu mượn lát thôi đấy.Không thì anh tớ lại mắng tớ mất,anh ấy rất hung dữ.”
“Tiểu An An,đẹp quá.”
...
Dây đeo tay trong kí ức hiện lên hệt dây đeo tay cô phát hiện lúc trước trong ngăn kéo kia,cả người Tô Thiện cứng đờ.
Tiểu An An,Tiểu An An.... Tô Thiện khó chịu nhắm chặt hai mắt.Kí ức đã mất đi năm 7 tuổi cô dường như chưa từng quan tâm lại một lần nữa như bom nổ giáng vào lòng cô một hố sâu thật lớn,đau đớn đến khó khống chế.
Cô - chính xác là bé gái năm đó,bé gái được anh cứu nhầm.
Nước mắt cô rơi xuống,hoảng loạng trong tột độ.
“Không có... tôi không cố ý... tôi không phải cố ý...”
Từ Hy Viễn lúc này mới định hồn ngước lên nhìn cô,Tô Thiện như rơi vào trạng thái điên loạn liên tục lắc đầu,nước mắt rơi ướt đẫm cả gương mặt.
Từ Hy Viễn sửng sốt,anh biết rõ Tô Thiện từ sớm đã mất đi kí ức năm 7 tuổi vì ảnh hưởng của trận hoả hoạn.
Cô... như vậy... không phải đã nhớ lại rồi chứ?
Chết tiệc!
“Tô Thiện,nghe anh...”Từ Hy Viễn lập tức ôm lấy cô,mặc cô vùng vẩy vẫn một mực không buông.
Mẹ kiếp,nếu anh biết cô sẽ nhớ lại có chết anh cũng không muốn kể ra chuyện em gái mình.
Nước mắt cô vẫn rơi,ướt đẫm cả áo anh,khóc lóc như kẻ ngốc,lại lắc đầu trong vô vọng “Tôi không cố ý... tôi thực sự không cố ý.”
“Anh biết... anh đều biết.Không phải do em,đều không phải do em.Tất cả đều do anh,được không?”Nước mắt rơi xuống kia,rơi rớt vào lòng anh, đau đớn hơn anh tưởng.
“Từ Hy Viễn,tôi xin lỗi... tôi thật sự xin lỗi...” Năm đó,đáng ra người phải chết là cô.Đáng ra,Tiểu An An sẽ được sống.Hoá ra Từ Hy Viễn lại hận như không thể hành hạ đến khi cô chết đi,hoá ra anh lại trở thành con người tàn ác tuyệt tình như vậy.
Tô Thiện đột nhiên cảm thấy,Từ Hy Viễn vô cùng đáng thương.
“Xin lỗi anh... xin lỗi...”
“Ngoan,em không có lỗi gì cả.”Nhìn cô khóc,tựa hồ mọi lỗi lầm trên thế giới đều do anh gây ra,không làm sao yên lòng.
Tô Thiện khóc mệt dựa vào lòng ngực anh,vẫn còn thút thít nghẹn ngào lên tiếng “Tiểu An An,nhất định sẽ rất hận tôi...”
“Tuyệt đối không hận,em yên tâm,cô bé là một cô gái tốt.”
Chỉ thấy người trong lòng vẫn đang thút thít còn đồng ý cọ cựa gật cái đầu,Từ Hy Viễn không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng,nhẹ giọng gọi tên cô “Tô Thiện.”
Tô Thiện không ngẩng đầu lên,chỉ nhẹ hừ một tiếng như trả lời.
Từ Hy Viễn vuốt tóc cô,căng thẳng mở miệng “Tha thứ cho anh được không?”
Mọi chuyện quá khứ,càng lún sâu hồi tưởng lại càng không dứt ra được.Huống hồ... quá khứ của hai người bọn họ,không hề vui vẻ như tưởng.
Tô Thiện nằm im trong ngực anh,đôi mắt còn hơi cay,im lặng không biết trả lời làm sao.
Thật ra trong lòng cô... sớm đã tha thứ rồi,anh còn không nhận ra sao?
Nếu có thể,cô thực sự muốn chính mình can đảm một lần - tình nguyện giao cho anh.
Thấy Tô Thiện chỉ sụt suỵt mũi không đáp,Từ Hy Viễn càng sốt ruột “Em không cảm thấy sau bao nhiêu chuyện anh rất đáng thương sao?Không định tha thứ cho anh ?”
Tô Thiện vẫn im lặng.
Từ Hy Viễn trở nên sốt ruột “Anh biết em còn khó chịu chán ghét anh vì mất đi con,nhưng anh cũng không phải là cố ý.Tô Thiện,đừng tuyệt tình với anh như vậy, được không??.”
Tô Thiện mềm lòng,muốn ngẩng đầu gật đầu chấp nhận tha thứ cho anh, lúc này cánh cửa đột nhiên Ầm một cái mở ra.
Chỉ thấy bóng dáng cao gầy của Tô Văn hừng hực đi vào kéo lấy Tô Thiện về sau lưng cậu,chỉ thẳng tay vào Từ Hy Viễn,quai hàm căng cứng “Anh mau cút khỏi đây đi,hoá ra anh lại cặn bã như vậy,hại chị tôi mất con,còn trách chị tôi tuyệt tình.”
Cậu vừa nghe điện thoại bàn chuyện đăng kí học một lát,lúc cúp điện thoại lại nhìn cánh cửa khép chặt.Không thoát khỏi tò mò áp tai nghe lén,lại vừa lúc nghe được câu kia.Cái gì mà anh không cố ý hại con của em,cái gì mà tuyệt tình.
Liền không kiềm chế được tức giận lập tức đạp cửa xông vào.
Tô Thiện như chết sửng nhìn cậu em trai ngày thường rất biết nghe lời hôm nay lại dám chỉ thẳng tay vào mặt Từ Hy Viễn chửi mắng không biết sợ.Cô vội kéo lấy tay cậu “Em hiểu lầm rồi.”
Tô Văn mặt mày tức giận đến đỏ bừng “Hiểu lầm?Em tận tai nghe thấy hắn thừa nhận hại đứa bé,chị còn mù quáng lo cho hắn?”
Từ Hy Viễn cau chặt ấn đường,mặt mày cũng không tốt là bao.Vừa bước lên muốn xách nhóc kia đá ra khỏi cửa đã bị Tô Thiện cản lại “Anh... anh về trước đi.”
Từ Hy Viễn muốn nói lại thôi,anh do dự một lát vẫn bước chân ra cửa.Tô Thiện nhìn theo bóng lưng anh,có chút hối hận vì lúc nãy đã không kịp thừa nhận tha thứ cho anh,không phải anh sẽ buồn chứ?
“Chị còn nhìn?”
Tô Thiện lúc này mới quay đầu “Chuyện không phải như em nghĩ...”
“Em không cần biết,tóm lại... em sẽ không chấp nhận anh rể đã từng hại con chị.”Dứt lời liền không đợi cô giải thích đã mạnh tay dứt khoát tháo rèm,gom đồ vứt sọt rác.
Tô Thiện có chút bất lực,nhanh chóng giấu đi con búp bê kia,chỉ sợ Tô Văn tức giận lỡ đập bể nó thì sao?Nhìn qua cũng biết là đắt tiền,huống hồ cô còn thích như vậy.
“Gì đây?Cầu hôn hả?”
Tô Thiện nhìn cậu tự giễu nói một mình,lại chú ý tới trên tay cậu - đó không phải là cái hộp Từ Hy Viễn muốn cầu hôn cô sao?Trong đó hẳn là nhẫn mà.
Còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tô Văn kéo cửa sổ muốn ném đi.
“Đừng.”
Tô Thiện lập tức chạy qua,chỉ thấy tay cầm hộp lúc nãy của cậu giờ trống rỗng.Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lát,không do dự chạy ra ngoài.
“Ở đây.”
Tô Văn phía sau lên tiếng,giọng điệu chẳng mấy vui vẻ,trên tay cậu vẫn là cái hộp lúc nãy,đã nói sẽ vứt đâu...
“Chị vội cái gì?”
Tô Thiện lập tức chạy lại lấy đi cái hộp trên tay cậu giấu ra sau lưng “Đã nói không phải như em nghĩ,anh ấy...”
“Đủ rồi,em không muốn nghe chị biện cớ cho anh ta.”Dứt lời,dáng người cao gầy giận đùng đùng đi vào phòng,còn dứt khoát đóng sầm cửa.
Tức giận chết cậu rồi!
Chị gái cậu nâng niu trên tay từ khi nào đến lượt anh ta dám làm hại.Tuy cậu vốn không rành,nhưng vẫn là biết,phụ nữ sau khi sảy thai sẽ hại cơ thể đến nhường nào.
Tên tra nam!