Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 87: Chương 87: Anh đưa em đi




Màn đêm.

Xung quanh biệt thự Lâm gia đèn đuốc sáng trưng, những ngọn đèn đêm nhiều nhưng thưa thớt tô điểm thêm cho từng cành cây ngọn cỏ thêm phần rực rỡ đáng yêu. Bóng của một chiếc Rolls-Royce đỗ sừng sững ở bên ngoài cửa lớn Lâm gia, người xuống xe đầu tiên là một cô gái, trên người mặc một bộ trang phục dài màu xanh cùng với đôi giày cao gót lấp lánh.

Khuôn mặt xinh đẹp cùng với thân hình quyến rũ, một bộ váy dài bồng bềnh như tiên giống như nữ thần ánh trăng trong đêm. Theo sau là Lâm Thành Phong với bộ âu phục được là phẳng phiu xuống xe rồi đi đến bên cạnh người con gái, ôm lấy vai của người con gái rồi cùng nhau đi vào trong nhà họ Lâm.

“Bíp bíp bíp!” Một hồi còi xe vang lên, Bạch Thanh Dung quay đầu lại nhìn về hướng có tiếng còi xe vang lên, đó là một chiếc Maybach màu đỏ. Cô biết đó là xe của Hạ Dũng, biết rằng Hạ Dũng vì chuyện buổi chiều nay cô không đến chỗ hẹn nên mới đến đây. Bạch Thanh Dung cũng đang nghĩ phải giải thích cho Hạ Dũng, hôm qua gọi điện thoại cho anh nhưng không gọi được nên mới không báo lại cho anh được.

Lâm Thành Phong cũng nhìn thấy xe của Hạ Dũng, trong ánh mắt sâu thẳm ấy sâu giống như vực sâu thăm thẳm vậy.

Hạ Dũng mở cửa bước xuống xe, nhìn thấy Lâm Thành Phong với Bạch Thanh Dung giống như một đôi trai tài gái sắc, trong lòng lại càng thêm buồn bực. Nhưng trên mặt thì vẫn nở một nụ cười vui vẻ thoải mái.

Bạch Thanh Dung không nhìn ra sắc mặt khó coi của Lâm Thành Phong ở phía sau sắp không tối sầm lại nên quay sang đi về phía Hạ Dũng: “Hạ Dũng, sao anh lại đến đây?”

Nhìn thấy Bạch Thanh Dung xinh đẹp như vẽ nên Hạ Dũng không khỏi có chút mất hồn. Anh biết Bạch Thanh Dung có khí chất, có dung mạo xinh đẹp nhưng lại không biết cô mặc lễ phục rồi trang điểm qua loa một chút thì đã xinh đẹp như vậy rồi.

“Sao vậy? Thanh Dung em quên rồi sao?” Hạ Dũng hiền hòa nói. Bạch Thanh Dung cúi đầu mặt đỏ ửng lên vì cảm thấy có lỗi rồi khẽ giọng nói: “Hôm qua em gọi điện thoại cho anh nhưng không có ai nhấc máy, chiều nay em có việc nên phải ra ngoài. Em xin lỗi, Hạ Dũng. Không phải anh không ở đó đợi em đến tận bây giờ đấy chứ?”

Hạ Dũng vốn định tức giận với Bạch Thanh Dung rồi nói mình đã chờ cô cả một ngày trời, đợi đến khi hoa cũng sắp tàn đến nơi rồi. Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ăn năn của Bạch Thanh Dung thì anh lại mềm lòng. Anh chẳng có chút kí ức gì trong đầu về việc Bạch Thanh Dung gọi điện thoại cho anh cả.

“Thanh Dung, hôm qua em có gọi điện thoại cho anh sao?” Hạ Dũng có chút ngờ hoặc hỏi, Bạch Thanh Dung gật đầu: “Vâng ạ, em tưởng anh đang bận, đổ chuông được hai tiếng rồi báo lại là máy bận.”

Hạ Dũng chửi thầm trong lòng, tại sao mỗi lần anh và Bạch Thanh Dung gặp mặt đều lỡ mất một cách kỳ lạ. Nhớ lại tối qua Dương Nhạc Nhạc ở nhà anh thì anh cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao anh lại không nhận được cuộc gọi của Bạch Thanh Dung rồi.

Chắc chắn là lúc anh đang nói chuyện làm ăn ở công ty với mẹ thì Dương Nhạc Nhạc đã lấy điện thoại của anh để trong phòng ngủ. Trong lòng Hạ Dũng thề ngầm, sau này nhất định phải tránh xa Dương Nhạc Nhạc ra một chút để tránh làm hỏng việc của anh.

Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng nói với nhau vài câu xong, Lâm Thành Phong đứng cách đó mấy mét đã không sao chịu đựng được nữa nên đi thẳng lên phía trước rồi ôm lấy bả vai của Bạch Thanh Dung, nhìn Hạ Dũng giống như đang tuyên bố chủ quyền vậy.

Bạch Thanh Dung khẽ ngọ nguậy một chút nhưng lại bị Lâm Thành Phong ôm càng chặt thêm. Nên chỉ đành từ bỏ, những động tác nhỏ nhặt này đã lọt vào đáy mắt của Hạ Dũng.

“Chủ tịch Hạ, đột nhiên cậu đến nhà sao không nói trước với tôi một câu. Như vậy thì tôi mới có thể chuẩn bị đồ để tiếp đãi chủ tịch Hạ đây chứ.” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói.

Hàm ý câu nói này chính là: Ở đây hôm nay không chào đón anh. Đương nhiên là Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng hiểu ý của anh, sắc mặt Hạ Dũng không hề thay đổi nói: “Tiện đường nên đến thăm Thanh Dung thôi, không phải đến thăm chủ tịch Lâm đâu.”

Hạ Dũng nói thẳng ra trước mặt Lâm Thành Phong như vậy khiến cho Bạch Thanh Dung cũng phải sững người. Cô tưởng rằng những người làm ăn như bọn họ đều thích giả dối nhưng cũng sẽ không lật mặt nhau, không ngờ Hạ Dũng lại trực tiếp như vậy.

Ba người cứ đứng vậy không nói năng gì, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua. Bạch Thanh Dung để ý thấy con mắt của Lâm Thành Phong càng ngày càng đen lại, cô biết người đàn ông này đang rất tức giận. Để tránh cô với Hạ Dũng lại hiểu nhầm nhau nên Bạch Thanh Dung chỉ nghĩ làm sao để tách hai người này ra càng nhanh càng tốt.

“Hạ Dũng, bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi, để hôm khác em đến tìm anh sau.” Bạch Thanh Dung cười nói. Hạ Dũng nhăn mày: “Thanh Dung, hôm khác là hôm nào? Hôm khác giống như vĩnh viễn vậy, là một từ rất mơ hồ.”

Bạch Thanh Dung không biết nói gì, giọng điệu của Hạ Dũng khi nói ra câu này sao lại có chút gì đó như đang ghen vậy, nhưng trong lòng Bạch Thanh Dung thì bọn họ vẫn mãi là bạn tốt, đương nhiên Bạch Thanh Dung sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều.

Nhưng Lâm Thành Phong lại không rộng lượng đến mức như vậy, thầm nghĩ nếu như không phải chiều nay kéo theo người con gái này đến hội từ thiện, nếu như hai người họ gặp được mặt nhau, nhìn thái độ của Hạ Dũng thế này thì không biết chừng đã đưa vợ của anh đi đâu mất rồi cũng nên.

Càng nghĩ Lâm Thành Phong càng tức giận nên kéo tay Bạch Thanh Dung đi thẳng vào nhà họ Lâm. Vì phép lịch sự nên mới để cho Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng chào hỏi nhau, không ngờ hai người nói chuyện lâu như vậy đã đành, Hạ Dũng lại còn nói những lời không bình thường với Bạch Thanh Dung ở trước mặt anh như vậy. Coi người chồng là anh là vô hình hay sao?

Hai tay Bạch Thanh Dung không ngừng muốn rút ra khỏi cái nắm rất chặt của Lâm Thành Phong, người đàn ông này tại sao lại không xem tình huống là gì mà lúc nào cũng thô lỗ với cô như vậy.

“Lâm Thành Phong, ức hiếp một người con gái thì có ra gì chứ!” Hạ Dũng lạnh lùng nói, nhìn thấy Lâm Thành Phong đối xử với Bạch Thanh Dung như vậy, trong lòng Hạ Dũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Chuyện riêng của tôi và vợ tôi mà chủ tịch Hạ cũng muốn quản hay sao? Trời cũng tối rồi, chỗ của tôi quá nhỏ nên không thể chứa nổi chủ tịch Hạ đây. Mời về cho!” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói xong rồi lại tiếp tục kéo Bạch Thanh Dung đi về phía biệt thự.

Nhìn Bạch Thanh Dung giống như con rối bị Lâm Thành Phong lôi đi, trong lòng Hạ Dũng tức giận đùng đùng bước lên phía trước. Bắt lấy tay Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung lại rồi lạnh lùng nói: “Lâm Thành Phong, kẻ sĩ không làm chuyện ép buộc phụ nữ.”

Thấy Hạ Dũng vẫn không chịu đi còn mặt dày bước lên phía trước chặn anh lại, đặc biệt là câu bất bình thay cho Bạch Thanh Dung kia cũng đủ làm cho Lâm Thành Phong tức điên lên. Lâm Thành Phong bỏ tay Bạch Thanh Dung ra rồi sửa sang lại bộ âu phục trên người.

Xoay người lại nhìn Hạ Dũng bằng ánh mắt như chim ưng: “Không nhìn ra người nhà họ Hạ lại thích lo chuyện bao đồng như vậy đấy, tôi đưa vợ tôi vào nhà có vấn đề gì sao?”

Trong mỗi câu chữ mà Lâm Thành Phong nói ra đều có ý tuyên bố chủ quyền của mình, vẫn ẩn ý nói với Hạ Dũng: Bạch Thanh Dung là vợ của tôi, anh đừng có mơ tưởng lung tung.

Hạ Dũng bước qua Lâm Thành Phong rồi đi về phía Bạch Thanh Dung ở phía sau anh hỏi khẽ: “Thanh Dung, là em tự nguyện sao?” Hạ Dũng hỏi Bạch Thanh Dung một câu như muốn xác nhận lại, cũng là đang cho mình đưa một quyết định.

Ánh mắt Lâm Thành Phong cũng nhìn vào Bạch Thanh Dung, anh cũng muốn biết người con gái này lúc này có tự nguyện hay không. Nếu như Bạch Thanh Dung nói trước mặt Hạ Dũng là không thì Lâm Thành Phong nhất định sẽ cho giá cổ phiếu của tập đoàn Hạ Thị tụt dốc.

Lâm Thành Phong chính là một người ngang ngược như vậy, anh sẽ không làm khó người phụ nữ của mình, nhưng anh sẽ gây khó dễ cho người đàn ông nào có mơ tưởng đến người phụ nữ của mình.

Bạch Thanh Dung thấy ánh mắt của cả hai người đàn ông đều đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng cô có chút khó xử, không biết bắt đầu từ khi nào, cô cũng không biết bản thân mình có tự nguyện hay không nữa, bên ngoài Lâm Thành Phong đối với cô cũng rất tôn trọng, thỉnh thoảng cũng cùng cô đi thăm mẹ, trong lòng thì Lâm Thành Phong cũng rất quan tâm đến ngày kinh nguyệt của cô, tận tâm chăm sóc cho cô, xoa bóp phần eo cho cô.

“Thanh Dung, em đừng sợ, nếu như em không tự nguyện thì anh sẽ đưa em đi.” Hạ Dũng nói rất kiên quyết, trong lòng anh đã quyết định xong rồi, nếu như Lâm Thành Phong ép buộc Bạch Thanh Dung, hôm nay cho dù như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng nhất định sẽ đưa cô đi.

Lời của Hạ Dũng khiến cho con mắt của Lâm Thành Phong trở nên sắc nhọn, ngoài mặt thì vẫn rất bình tĩnh đợi câu trả lời của Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong rồi lại nhìn Hạ Dũng, đều là hai chàng trai tài giỏi cực kỳ đẹp trai, xuất sắc. Chỉ là Bạch Thanh Dung cảm thấy giữa hai người này có vẻ như có thể đấu đá nhau bất cứ lúc nào.

Nghĩ kỹ lại thì quả thực Lâm Thành Phong cũng không bạc đãi cô, có lúc tuy Lâm Thành Phong có ngang ngược một chút nhưng con người thì cũng không đến nỗi xấu xa. Mặc dù người hỏi câu hỏi này là Hạ Dũng, nhưng cô cũng không thể ở trước mặt người ngoài mà không nể mặt Lâm Thành Phong được.

Cô tin người bạn tốt Hạ Dũng này nếu biết được cô không tự nguyện thì nhất định sẽ đưa cô đi, cô cũng tin Lâm Thành Phong không phải là người hiền lành gì, chủ yếu là nếu hôm nay Hạ Dũng thực sự đưa cô đi khỏi nhà họ Lâm thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho Hạ Dũng.

Hơn nữa phía sau lại có người nhà họ Lâm giúp đỡ, người làm có nhiều như vậy. Thân phận bây giờ của cô dù gì cũng là bà chủ nhà họ Lâm, là vợ của Lâm Thành Phong. Lúc này cô càng không thể nói là mình không tự nguyện, cô càng sợ nếu Hạ Dũng đưa cô đi thật thì sẽ tự chuốc thêm những phiền phức không cần thiết vào người.

“Hạ Dũng, em biết anh vì muốn tốt cho em. Em làm cô Lâm, tất cả những chuyện này đều là tự nguyện cả.” Bạch Thanh Dung nói rõ từng câu từng chữ một, hàng chân mày nhíu lại của Lâm Thành Phong cũng dãn dần ra.

Nhưng Hạ Dũng lại không tin. “Thanh Dung, nếu như em thực sự là tự nguyện. Vậy thì tại sao lúc đầu em lại bỏ thành phố X để đến thành phố Y? Đừng sợ, Thanh Dung có anh ở đây. Em không phải sợ anh đâu.”

Ánh mắt của Hạ Dũng chuyển sang nhìn Lâm Thành Phong, nghĩ lại chuyện trước đây dáng vẻ Bạch Thanh Dung bị ép không còn cách nào khác mà phải rời khỏi thành phố X. Trời mới biết trong lòng Hạ Dũng vui mừng đến nhường nào, anh cảm thấy giữa Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung chẳng có chút tình cảm gì với nhau, vậy nên anh vẫn còn cơ hội.

Chưa được mấy ngày mà Bạch Thanh Dung lại nói rằng cô tự nguyện, có đánh chết thì Hạ Dũng cũng không tin chuyện này.

“Đủ rồi, chủ tịch Hạ. Tôi đã nhịn anh đủ rồi, đừng có nói chuyện vớ vẩn này với vợ tôi nữa. Lâm Thành Phong xoay người lại ôm lấy eo Bạch Thanh Dung, ánh mặt lạnh lùng nhìn Hạ Dũng nói: “Cường, không được cho những người không quen biết đến làm phiền cô chủ.”

“Lâm Thành Phong, anh!” Bạch Thanh Dung khẽ hét lên, buổi tối nay rốt cuộc là chuyện gì vậy, cô vẫn đang rất mơ hồ không hiểu gì cả. Hạ Dũng đến tìm cô không phải để nói chuyện gì quan trọng hay sao? Nghĩ đến đây Bạch Thanh Dung mới nghĩ ra là cô chưa hỏi Hạ Dũng là có chuyện gì.

Bạch Thanh Dung mặc cho Lâm Thành Phong kéo mình đi rồi quay đầu lại gào to hỏi Hạ Dũng đứng cách đó mấy mét: “Hạ Dũng, anh nói có chuyện muốn nói với em, đó là chuyện gì vậy?”

Hạ Dũng chuẩn bị chạy đến ngăn lại thì bị đẩy ra, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Bạch Thanh Dung. Lúc này anh cũng không quan tâm đến bên cạnh có người khác hay không, cũng chẳng thèm quan tâm đến cuộc hôn nhân của Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong có mấy phần là thật.

Nhìn người mà ngày đêm anh mong nhớ ở trước mặt, anh chỉ muốn nói rõ hết tâm tình của mình cho Bạch Thanh Dung biết, tình cảm của anh dành cho cô không đơn giản chỉ là tình bạn.

Hạ Dũng luôn có ảo giác, nếu như bây giờ không nói thì sau này anh sẽ chẳng có cơ hội để nói nữa. Hạ Dũng lấy lại vẻ thoải mái như thường ngày, nhìn Bạch Thanh Dung bằng vẻ mặt nghiêm túc rồi nói: “Thanh Dung, anh yêu em! Đây chính là chuyện mà anh muốn nói với em.”

Hạ Dũng vừa nói dứt lời thì Lâm Thành Phong đã giơ tay lên đấm cho anh một cái, Hạ Dũng giống như đã phòng bị từ trước nên đưa tay lên đỡ lại cú đấm suýt vào mặt của Lâm Thành Phong.

Đôi mắt như có hàng nghìn mũi tên của Lâm Thành Phong nhìn Hạ Dũng lạnh lùng: “Tôi nói rồi, người nào dòm ngó đến người phụ nữ của Lâm Thành Phong này, tôi nhất định sẽ không tha cho người đó.”

Hạ Dũng hất tay Lâm Thành Phong ra tràn đầy vẻ khinh thường nói: “Cuộc đời không ai biết trước được điều gì, chủ tịch Lâm đừng vội đắc ý quá!”

“Tôi và Thanh Dung sớm đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi, chủ tịch Hạ muốn xen vào thì cũng phải xem đối tượng là ai đã.” Câu nói này của Lâm Thành Phong khiến cho vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Thanh Dung bỗng trở nên đỏ bừng lên.

Lời nói bóng gió của Lâm Thành Phong không phải là nói anh đã ngủ với cô rồi sao. Trong lòng Bạch Thanh Dung rất tức giận, sao người đàn ông này lại có thể lôi chuyện này ra để nói cơ chứ.

Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung bằng ánh mắt dò xét, Bạch Thanh Dung không biết tại sao Hạ Dũng lại nhìn cô như vậy. Cô lại có chút khó chịu, tuy trong lòng tức giận nhưng những gì Lâm Thành Phong nói tất cả đều là sự thật cả.

Hạ Dũng là bạn tốt của cô, lại thích cô nên bây giờ coi như đã biết chuyện cô ngủ với Lâm Thành Phong rồi. Trong lòng Hạ Dũng nhất định là rất khó chịu, bởi vì là bạn nên Bạch Thanh Dung rất sợ phải nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hạ Dũng.

Từ vẻ lưỡng lự của Bạch Thanh Dung mà Hạ Dũng đã có được câu trả lời. Khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời lúc này bỗng trở nên tối sầm lại, đôi mắt vốn trắng đen rõ ràng nay cũng tràn ngập nỗi đau thương, trên đời này có bao người đàn ông có thể hiểu được nỗi đau trong lòng mình khi người con gái mình yêu bị người khác cướp đi mất?

“Thanh Dung, nhớ chăm sóc cho bản thân thật tốt đấy.” Sau khi nói xong mấy câu này, Hạ Dũng cũng xoay người lủi thủi bỏ đi. Nhìn bóng lưng âu sầu kia khiến lòng Bạch Thanh Dung vô cùng đau xót, gió đêm mùa thu thổi qua, thổi đỏ khóe mắt Bạch Thanh Dung, thổi lạnh trái tim yêu thương nồng nhiệt của Hạ Dũng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.