Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 52: Chương 52: Anh là bạn trai của tôi




Rất nhanh, cô đã tới nhà Phạm Lan Lan. Cô ấy đắp một cái mặt nạ dưỡng da đen thui mở cửa cho cô. Thấy vậy cô liền nói: “Ban ngày ban mặt, dáng vẻ này của chị thật quá dọa người rồi.”

Cô ấy liếc cô một cái, khóe miệng không cử động mà nói: “Em thì biết cái gì. Cả đời người phụ nữ, khuôn mặt mới là tài sản lớn nhất đó.”

Bạch Thanh Dung ngồi xuống, tự rót cho mình một ly nước: “Chị Lan Lan, chuyện lần trước em nhờ chị thế nào rồi?”

“Từ từ đã, trước tiên để chị rửa sạch mặt nạ đất sét núi lửa này hẵng nói.” Phạm Lan Lan đi vào phòng tắm, bắt đầu tẩy rửa mặt nạ dưỡng da trên mặt. Chỉ chốc lát sau, cô ấy đã vào phòng ngủ lấy ra một tập hồ sơ bằng giấy cứng.

“Ừ, đã xong rồi. Đây là hợp đồng mua nhà và chìa khóa.” Nhận lấy tập hồ sơ cô ấy đưa qua, cô nhanh chóng mở ra.

Căn hộ này nằm ở vị trí tuyệt đẹp của thành phố Y, gồm có hai phòng ngủ, một phòng khách, hiện tại mới chỉ hoàn thiện phần thô. Tiền cọc là một tỷ, mỗi tháng trả góp hơn mười bảy triệu đồng. Nhìn thiết kế ngay ngắn, nghiêm chỉnh của ngôi nhà, Bạch Thanh Dung cảm thấy rất hài lòng. Hai phòng ngủ, một phòng khách cũng đủ thỏa mãn nhu cầu của cô rồi.

Cô vui vẻ ôm chặt Phạm Lan Lan: “Chị Lan Lan, chị thực sự quá nhanh, chị tốt thật đó. Em rất thích căn hộ này.” Nói xong, cô lập tức hôn lên mặt cô ấy một cái thật mạnh.

Cô ấy làm bộ ghét bỏ đẩy cô ra, “Ai da, chị vừa mới rửa mặt xong.” Cô lại nũng nịu ôm lấy cô ấy: “Chị Lan Lan, chị thử nói xem, nếu lắp đặt nội thất cho căn hộ nhỏ này phải tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”

Cô ấy nhíu mày nói: “Chắc khoảng năm trăm triệu đồng đó. Có điều em vừa mới mua nhà nên nghĩ biện pháp kiếm tiền trả khoản tiền vay còn lại đã. Lẽ nào ông chồng Lâm Thành Phong giàu có nhiều tiền kia của em có cho em tiền tiêu xài?”

Bạch Thanh Dung tựa đầu vào vai cô ấy, không vui nói: “Đinh Mẫn Ly đang mang thai con của anh ta. Em bị đuổi ra ngoài rồi.”

“Cái gì?” Phạm Lan Lan tức giận: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Cô người mẫu kia có con của anh ta còn em bị đuổi ra ngoài? Sao lại như vậy?”

“Chị Lâm, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Em đoán, chờ đến sau khi con của anh ta được sinh ra, rất nhanh, em và anh ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

“À không phải, có lẽ không cần đợi tới khi đứa trẻ ra đời, em đã phải đi rồi.”

Phạm Lan Lan khó hiểu nhìn cô, “Thanh Dung, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Sau khi cô kể tường tận đầu đuôi mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay cho cô ấy nghe, cô ấy càng thêm đau lòng cho cô.

“Những người có tiền kia thật sự không có ai tốt cả, chúng ta không phục vụ nổi.” Phạm Lan Lan tức giận sôi sục nói: “Thanh Dung, chị còn có chút tiền tiết kiệm, trước hết giúp em lắp đặt nội thất trong căn hộ.”

Nghe cô ấy nói vậy, Bạch Thanh Dung lập tức từ chối: “Không được. Chị Lan Lan, chị đã giúp em nhiều như vậy, hơn nữa công việc của chị cũng không thuận lợi gì. Em không muốn chị trang trí căn hộ cho em đâu.”

“Chị đây gặp chuyện bất bình nhất định phải ra tay giúp đỡ. Không nhịn được nhất chính là việc một cô gái lương thiện giống như em lại bị những người có tiền kia giày vò.” Vẻ mặt cô ấy chính nghĩa, nói: “Tiền của chị, sao em có thể quản được. Hơn nữa sửa xong sớm một chút, nếu ngày nào đó xảy ra chuyện gì, em có thể quay về ngôi nhà của chính mình.”

“Không cần phải đến chỗ này chen chúc với chị. Chị cũng là lo liệu cho mình thôi.”

Chần chờ một chút, cô mới nói: “Nữ hiệp, tiền này coi như em vay chị. Sau này em sẽ trả lại.” Phạm Lan Lan lập tức đồng ý.

Thấy cô ấy giúp mình như vậy, trong lòng cô cảm thấy vô cùng cảm động. Sức mạnh của tình bạn đã khuyến khích cô quyết tâm phải chăm sóc tốt chính mình, như vậy mới xứng với những người yêu thương cô.

“Đi thôi chị Lan Lan, em mời chị ăn lẩu.”

“Được, đợi chị thay quần áo đã.”

Hai người bọn họ cùng đi tới một quán lẩu vô cùng náo nhiệt, tìm một bàn trống ngồi xuống. Từ lúc gặp Phạm Lan Lan, tâm trạng không vui suốt mấy ngày qua của cô đều lập tức bị cuốn trôi.

Hôm nay cô rất vui vẻ, sau khi gọi một nồi lẩu uyên ương, cô còn gọi thêm vài chai bia. Hiếm khi thấy Bạch Thanh Dung hào phóng như vậy, Phạm Lan Lan cũng nhắm thức ăn cùng cô, hai người vừa ăn vừa uống.

Ngồi trong chiếc bàn nho nhỏ, tiếng cười của hai cô gái kéo dài bên tai không dứt. Rất nhanh, bọn họ đã ăn xong lẩu, uống hết rượu. Nhìn thấy ly trống không, cô không vui lẩm bẩm: “Chị Lan Lan, hết rượu rồi, chị còn muốn uống không?”

“Muốn, hôm nay chị rất vui, chúng ta chuyển sang chỗ khác uống đi. Chỗ này toàn mùi lẩu thôi.”

“Được, khó có khi nào chúng ta uống đến vui vẻ như vậy. Hôm nay không say không về.”

Sau khi tính tiền, hai người đón một chiếc xe đi tới một quán bar ở thành phố X. Rượu ở chỗ này không ồn ào, náo nhiệt như những quán bar khác, ngược lại rất lịch sự, tao nhã.

Phạm Lan Lan kéo cô vào một căn nhà vô cùng yên tĩnh tên là “Gặp mặt”, tìm một chỗ ở sân thượng trên tầng hai ngồi xuống, gọi mấy chai rượu. Bọn họ vui vẻ nâng ly mời trăng sáng, cảm giác tựa như có ba người đang cùng uống rượu.

“Thanh Dung, nếu em và tên nhà giàu kia vạch rõ giới hạn, có phải nên bàn đến đối tượng khác hay không?” Cô ấy đã uống khá nhiều, mơ hồ hỏi. Cô chỉ nâng ly rượu lên, thấp thoáng như có điều suy nghĩ, lắc lắc rượu trong ly: “Bàn về đối tượng khác thật sự rất khó. So với việc ấy, em cảm thấy làm giàu dễ dàng hơn nhiều.”

“Ha ha ha ha, nếu em không chịu tìm đối tượng, vậy sau này cũng chỉ có thể trở thành một quý bà độc thân có tiền rồi.” Cô ấy cười to, lớn tiếng nói: “Tiền phải đi kiếm, người yêu phải đi tìm. Em phải thử thì mới biết được có đối tượng hay không.”

“Thử? Thử thế nào?” Bạch Thanh Dung nhíu mày nhìn Phạm Lan Lan đã uống đến say mèm: “Tìm đối tượng còn có thể thử sao?”

Cô ấy lập tức nói: “Thử kết hôn, thử chung giường đều có thể, vậy thì đương nhiên cũng có thể tìm đối tượng. Nếu không thử làm sao em biết người đó có hợp với mình hay không?”

Uống cạn ly rượu trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng tựa như trái táo chín mọng, líu ríu nói: “Có lý. Giống như đi mua giày vậy, nếu không thử làm sao biết được có hợp với mình không?

“Đúng vậy, lập tức thử luôn đi.” Cô ấy bỗng đứng dậy vỗ mạnh lên bàn, ngang ngược nói: “Thanh Dung, đợi đến khi người đàn ông đầu tiên đi vào sân thượng này, em sẽ phải hôn anh ta.”

Mặc dù cô đã có chút mơ màng, nhưng vẫn nghe rõ lời cô ấy nói: “Tại, tại sao em phải hôn anh ta?” Phạm Lan Lan lại uống thêm một ly rượu nữa mới nghiêm mặt lên tiếng: “Trước khi đi kiếm đối tượng, em phải tìm một chút kích thích cho mình. Phụ nữ, không cần sống quá truyền thống mà không dám thay đổi.”

“Nhỡ đâu, đối phương lại là mảnh ghép hoàn hảo của em thì sao? Làm người nhất định phải biết ảo tưởng, có khi lại thành thật đấy.” Cô ấy nghiêm túc nói lung tung.

Bị men rượu kích thích, Bạch Thanh Dung trở nên dũng cảm hơn rất nhiều. Đặt mạnh ly rượu lên bàn, cô lập tức đứng dậy: “Cứ vậy đi.” Vừa dứt lời, cô liền phóng khoáng đi tới lối vào sân thượng. Cô lờ mờ trông thấy một người đàn ông cao lớn, trên người mặc âu phục màu đen đang bước vào.

“Anh, đứng lại.” Cô mơ màng gọi to. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, người đàn ông kia không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cô gái kêu anh đứng lại, hóa ra là cô ấy. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên tạo thành một độ cong đẹp mắt.

Lúc này, Bạch Thanh Dung đã uống đến choáng váng đầu óc. Thấy anh thực sự dừng lại, cô lập tức đi nhanh tới, nhón chân lên ôm lấy cổ anh. Không nói lời nào mạnh mẽ hôn anh.

Anh không thể tin được nhìn một loạt động tác của cô. Khi hai cánh môi nhỏ bé, mềm mại kia đặt lên môi anh, trong lòng anh tựa như có từng dòng điện nhẹ nhàng lướt qua. Anh ôm chặt lấy eo cô, dịu dàng đáp lại cô.

Phạm Lan Lan ngồi bên bàn rượu trông thấy có người giở trò với cô, mặc dù đã uống khá nhiều, nhưng cô ấy vẫn run rẩy cầm chai rượu lên ném về phía người đàn ông, muốn cứu Bạch Thanh Dung.

Đang say sưa hôn cô, anh vẫn chú ý tới động tác của Phạm Lan Lan, khéo léo lách người tránh ra. Nhưng lại không nỡ rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô. Anh xoay người trầm giọng nói với trợ lý sau lưng: “Đưa cô ấy về nhà.”

Người kia cung kính gật đầu, lập tức đi tới kéo Phạm Lan Lan rời đi. Thấy vậy, cô ấy ra sức giãy giụa, hét to “Anh là ai? Mau buông ra, buông tôi ra.”

“Nếu không tôi sẽ la lên đó. Cứu…” Còn chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông kia đánh cho bất tỉnh, khiêng lên vai mang đi. Sau khi nhìn thấy cảnh này, cô chỉ biết nắm tay thành quyền đập vào người đàn ông: “Anh là ai chứ? Muốn bắt chị ấy làm gì?”

Ôm chặt cô vào lòng, giọng nói quyến rũ của anh bỗng vang lên: “Vì sao hôn anh?” Quả thực cô đã uống quá nhiều rượu, mơ màng đáp lại: “Tôi hôn anh, anh cũng hôn tôi. Sau này, anh chính là bạn trai của tôi.”

Đôi mắt sắc bén của anh khẽ thoáng qua vẻ mờ ám, anh trầm giọng nói: “Em chắc chắn?” Bạch Thanh Dung không hài lòng lên tiếng: “Một người đàn ông như anh sao lại lắm lời thế? Tôi phải về nhà rồi.”

Anh bỗng ôm ngang người cô, trầm giọng nói: “Bây giờ em là bạn gái của anh, để anh đưa em về nhà được không?” Nghe thấy có người muốn đưa mình về, cô bèn mơ màng gật đầu đồng ý.

Ôm cô ngồi vào chiếc xe Maybach màu đỏ, anh lạnh lùng nói với tài xế ở phía trước: “Đi tới biệt thự ven biển.” Tài xế lập tức gật đầu, nhanh chóng nhấn ga rời đi. Nhìn cô gái nhỏ say khướt trong lòng mình, anh khẽ trách mắng: “Cũng may là anh gặp em.”

Lúc này, bởi vì cô uống nhiều rượu mà trên khuôn mặt tươi cười bỗng hiện lên một rặng mây đỏ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng đỏ tươi, kiều diễm ướt át tựa như quả đào mật chín mọng, khiến người khác không thể kiềm chế muốn nếm thử hương thơm trong đó.

Đang lúc mơ màng, dường như cô nghe thấy tiếng sóng biển rì rào, trong không khí mang theo mùi vị mằn mặn, còn có từng cơn gió nhẹ. Thân thể giống như bị một đám mây di động bao quanh, vừa dày vừa mềm, đưa cô tới nơi an toàn.

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường lớn bên trong căn phòng có thể quan sát cảnh biển từ bốn phía. Anh cẩn thận đắp kín chăn cho cô, dáng người cao lớn ngồi ở đầu giường, thích thú ngắm nhìn cô ngủ, lẳng lặng nhớ lại nụ hôn vừa rồi của cô.

Anh đã có cảm tình với cô từ rất lâu rồi. Sau khi cô rời đi lần trước, anh không thể nào tìm được tin tức của cô. Hôm nay tình cờ nhìn thấy bóng dáng giống cô ở quán bar nên anh mới lên lầu.

Anh âm thầm cảm thấy vui mừng, cũng may mình đã đi lên, không những gặp được cô mà cô còn chủ động ôm anh, trao cho anh một nụ hôn nhiệt tình như lửa.

Anh như có điều suy nghĩ sờ sờ môi mình, thì ra được người phụ nữ mình thích chủ động hôn lại có cảm giác tốt đẹp như vậy. Hơn nữa, vừa rồi cô còn nói sau này anh chính là bạn trai của cô, cho dù là lời nói say rượu cũng có thể khiến anh vui vẻ đến mức không chịu nổi. Còn vui hơn cả việc tìm thấy mỏ kim cương Nam Phi.

Khẽ nhếch môi cười, anh cúi người, môi mỏng nhẹ nhàng in lên vầng trán trơn bóng của cô. Anh lưu luyến rời xuống phía dưới, vô cùng cẩn thận dịu dàng hôn lên cánh mũi cao thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, ướt át của cô.

Trong lúc say ngủ, cô cảm thấy có chút ngưa ngứa khó chịu, không nhịn được mà lật người qua bên cạnh, khóe miệng nhỏ nhắn khẽ “ưm” một tiếng. Lúc này đôi môi của người đàn ông mới quyến luyến rời khỏi da thịt của cô.

Đôi mắt sắc bén tuyệt đẹp của anh mang theo ham muốn mơ màng, anh nuốt nước Tiếng, yết hầu trượt lên trượt xuống, thở dài nói: “Người đẹp nằm ở trước mặt lại không thể đụng vào, thật đúng là giày vò.” Vì không muốn mình gây tổn thương cho cô gái xinh đẹp này, anh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Ánh sáng ban mai xé tan màn đêm, nhường chỗ cho mặt trời lấp ló nhô lên khỏi tầng mây chiếu sáng cả một vùng trời, nhuộm thêm một tầng vàng óng cho biển khơi mênh mông không giới hạn.

Trong căn phòng có thể quan sát ba trăm sáu mươi độ cảnh biển, Bạch Thanh Dung khẽ nhíu mày, mở đôi mắt nhập nhèm. Cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, cô vội giơ tay xoa huyệt thái dương, vẻ mặt ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt.

Lúc này, cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, toàn bộ cửa sổ sát đất xung quanh đều làm bằng kính trong suốt, có thể nhìn thấy sóng vỗ dập dờn trên biển lớn cùng mặt trời mọc phía chân trời. Đây là lần đầu tiên cô vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy cảnh bình mình sớm mai, không khỏi ngây người vì cảnh đẹp trước mắt.

“Ai da, không đúng! Vì sao mình lại ở chỗ này chứ? Chị Lan Lan đâu rồi?” Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, cô lập tức vén chăn lên kiểm tra quần áo của mình. Thấy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, người đàn ông kia bưng một ly sữa bò nóng vào phòng, thấy cô đã tỉnh lại, dịu dàng nói: “Em tỉnh rồi à? Có chỗ nào khó chịu không?”

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, trên người mặc một chiếc áo len mỏng màu cà phê nhạt tùy ý phối hợp cùng quần jean sậm màu, đôi mắt khi cười rộ lên sáng rực như sao. Gương mặt không thể quen thuộc hơn kia tràn đầy tươi cười tựa như gió xuân nhẹ nhàng, vô cùng thân thiết.

Bạch Thanh Dung kinh ngạc nói: “Sao lại là anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.