Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 156: Chương 156: Ánh nhìn tiễn biệt




Trong sân bay tấp nập người ở thành phố X, Bạch Thanh Dung lẻ loi xách vali nhỏ ngồi ở sảnh chờ bay, trong đầu cô chưa từng nghĩ đến việc rời bỏ Lâm Thành Phong.

Sau khi trải qua cái bẫy Đinh Mẫn Ly và Dương Nhạc Nhạc bắt tay tạo nên, cô vốn cho rằng từ đây mình và Lâm Thành Phong có thể sống cuộc đời hạnh phúc không lo nghĩ, nhưng không ngờ trong chớp mắt tất cả những gì tốt đẹp đều tan thành mây khói.

Cô nghĩ rằng chướng ngại lớn nhất giữa cô và Lâm Thành Phong là tin tưởng, đến bây giờ mới phát hiện ra mối tình này là vở kịch do Lâm Thành Phong cố ý làm nên vì tức giận Hạ Dũng.

Lúc thu dọn hành lý, Bạch Thanh Dung phát hiện những thứ mình và Lâm Thành Phong cùng sử dụng rất nhiều, sau khi loại bỏ từng thứ thì chỉ còn sót lại chút ít thuộc về mình.

Sau đó, Bạch Thanh Dung mới ý thức được thứ duy nhất mình không thể dứt bỏ quan hệ với Lâm Thành Phong chính là đứa con trong bụng còn chưa ra đời, nghĩ vậy, Bạch Thanh Dung bất giác đưa tay sờ cái bụng nhỏ hơi nhô lên: “Con à, mẹ không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, nhưng vẫn hy vọng có thể cho con cuộc sống tốt hơn.”

“Hành khách bay đến thành phố Z xin chú ý, chuyến bay C1283 bắt đầu làm thủ tục checkin, xin mời đến quầy làm thủ tục. Cảm ơn.” Tiếng loa sân bay vang lên.

Bạch Thanh Dung lắc lắc đầu rũ bỏ cảnh tượng khiến lòng cô rối như tơ vò, lấy chứng minh nhân dân trong ví rồi đi thẳng đến quầy thủ tục.

“Cô Bạch Thanh Dung, cửa lên máy bay A17.” Tiếp viên hàng không tại quầy mỉm cười đưa thẻ lên máy bay cho Bạch Thanh Dung.

Nhận lấy thẻ lên máy bay từ tay tiếp viên hàng không, Bạch Thanh Dung dùng sức nở một nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt.

“Cô à, sắc mặt của cô kém quá, cô không khỏe phải không?” Tiếp viên hàng không quan tâm hỏi.

Bạch Thanh Dung khoát tay: “Không sao không sao đâu, chỉ là ngủ không ngon, lát nữa chợp mắt một chút trên máy bay là ổn.” Nói rồi, cô xoay người ra khỏi hàng.

Dọc theo bảng hướng dẫn ở sân bay đi đến nơi kiểm tra an ninh, cô không hề quay đầu lại, điều bi thương nhất chính là lần này trốn đi, Bạch Thanh Dung không để mình có bất kỳ chút lưu luyến nào.

“Chủ tịch, đường phía trước kẹt cứng, e rằng khó đuổi kịp đến sân bay.” Cường nhìn lời nhắc trên thiết bị hướng dẫn, lo lắng nói với Lâm Thành Phong.

“Chạy qua cao tốc Vân Thâm.”

“Vâng!”

Lâm Thành Phong ra vẻ bình thản nhìn bên ngoài cửa sổ, thực ra trong lòng đã sớm nổi bão, anh sợ mình sẽ bỏ lỡ Bạch Thanh Dung như vậy, ngay cả nhìn cô một lần cuối cùng cũng không được.

Lúc chạy tới sân bay, đã đến thời gian checkin, Lâm Thành Phong không kiềm nén được sự nôn nóng trong lòng, chạy như điên trong sân bay, ánh mắt nhìn xung quanh kiếm tìm hình bóng của Bạch Thanh Dung.

Vô số người lướt qua, cuối cùng Lâm Thành Phong cũng dừng bước, cô gái anh yêu sâu đậm đang kéo vali tiến thẳng đến nơi kiểm tra an ninh.

Lâm Thành Phong lau mồ hôi trên trán, đột nhiên nở nụ cười, cô đi cũng tốt, ở bên anh chỉ có thể mất hết danh dự cùng nhau, nhận hết sự chỉ trích của dư luận và người đời.

Không có anh, có lẽ Bạch Thanh Dung mới có thể sống tốt hơn.

“Chủ tịch, cô Bạch ở kia, tôi đuổi theo!” Vừa vào sân bay, chủ tịch đã chạy đi như một cơn gió, Cường vội vã đuổi theo, theo ánh mắt của chủ tịch, cậu tôi cũng thấy được Bạch Thanh Dung.

“Đừng đuổi theo, để cô ấy đi!” Anh vừa nói vừa nặng nề thở dài, bình tĩnh một lúc mới nói thờ ơ nói: “Chúng tôi về thôi.”

Nhìn Lâm Thành Phong xoay người rời đi, Cường lắc đầu bất lực.

Bạch Thanh Dung ngồi trên máy bay, tiện tay tắt điện thoại di động. Cũng ngay vào lúc này, Hạ Dũng biết được tin tức Bạch Thanh Dung rời đi, anh không ngừng gọi cho Bạch Thanh Dung.

Trong điện thoại chỉ truyền tới duy nhất một câu nói: “Điện thoại bạn gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau.”

Sau mười mấy cuộc điện thoại, Hạ Dũng gọi cho Lâm Thành Phong, chuông reo hai tiếng, giọng nói của Lâm Thành Phong truyền đến: “Lâm Thành Phong, rốt cuộc anh đưa Bạch Thanh Dung đi đâu? Chẳng phải anh đã đồng ý với tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt sao? Lẽ nào đây chính là cách anh yêu cô ấy?”

“Hạ Dũng, anh yêu cô ấy thì đi tìm cô ấy đi, tôi buông tay.” Nói rồi, Lâm Thành Phong cúp máy.

Nghe thấy âm thanh báo bận, Hạ Dũng nắm thật chặt điện thoại trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Khi tan làm về nhà, thấy tin nhắn Bạch Thanh Dung để lại, anh đột nhiên hoảng sợ, Bạch Thanh Dung nói cô ấy muốn rời đi một mình, cắt đứt liên lạc với mọi người.

Anh siết chặt tin nhắn trong tay, tự nói với mình: “Thanh Dung à, một mình em có thể đi đâu chứ? Bây giờ em còn đang mang thai, vì sao không thể để anh chăm sóc em? Anh sẽ hết lòng đối xử tốt với em, anh sẽ chăm sóc con của em như chính con ruột của mình, vì sao em không bằng lòng cho anh cơ hội này?”

“Chủ tịch! Anh không sao chứ!” Lúc này, tài xế Lưu đi vào, thấy dáng vẻ của chủ tịch nên có chút lo lắng.

“Tôi không sao, Lưu, bây giờ cậu lập tức sai người chia nhau đi tìm cô Bạch, bất kỳ ngõ ngách nào của thành phố X cũng không bỏ qua!” Hạ Dũng căn dặn rồi đi đến gara lấy xe, lái thẳng về phía thành phố.

Thực ra anh cũng không biết mình đang làm gì, thành phố này lớn như vậy, vô số người lui tới, nếu Bạch Thanh Dung cố ý muốn trốn, tìm cô tựa như mò kim đáy bể.

Nhưng anh không tìm được lý do để từ bỏ.

Dương Nhạc Nhạc rảnh rỗi đến phát chán định đến quán bar giải khuây, vừa vào cửa, bảo vệ đã ra đón: “Cô Dương, cô Đinh uống say, cô là bạn của cô ấy, hay là cô giúp tôi đưa cô ấy về đi.”

“Cô Đinh? Anh nói Đinh Mẫn Ly ư?”

“Đúng vậy, hôm nay cô Đinh vừa tới liền gọi rượu mạnh, rót từ ly này đến ly khác, tôi không ngăn được, bây giờ đã say bí tỉ, tôi cũng không biết làm thế nào cho phải.”

Lúc trước khi Dương Nhạc Nhạc và Đinh Mẫn Ly thiết kế bẫy “Lừa tình tiền” cho Bạch Thanh Dung, có hẹn gặp ở quán bar này mấy lần, quán bar bèn cho rằng hai cô là bạn bè.

Trước đây cô ngu muội, tin vào kế hoạch gian xảo của Đinh Mẫn Ly, kết quả khiến Hạ Dũng ngày càng xa cách cô, món nợ này vẫn chưa tính xong với cô ta, hôm nay nếu Đinh Mẫn Ly đã tự đưa mình tới cửa, Dương Nhạc Nhạc sẽ đi gặp cô ta, xem sắc mặt cô ta thế nào.

“Cô ta ở đâu?” Dương Nhạc Nhạc hỏi.

“Mời cô Dương qua bên này.” Bảo vệ dẫn Dương Nhạc Nhạc đến phía nam quầy bar.

Đinh Mẫn Ly mặc váy đỏ, cả người xụi lơ trên quầy bar, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Dương Nhạc Nhạc đi tới bên cạnh Đinh Mẫn Ly, mùi rượu nồng nặc xông lên, Dương Nhạc Nhạc nhịn không được bịt mũi: “Uống bao nhiêu rượu rồi vậy... Hôi chết đi được!”

“Này, này, cô tỉnh lại cho tôi.” Dương Nhạc Nhạc lớn tiếng hét, Đinh Mẫn Ly say mèm không hề động đậy.

Dương Nhạc Nhạc chán nản, ghét bỏ hất cánh tay Đinh Mẫn Ly: “Đinh Mẫn Ly, tỉnh lại cho tôi! Giữa chúng ta còn có món nợ chưa tính xong đó! Cô phải cho tôi lời giải thích.”

Đinh Mẫn Ly đã say đến bất tỉnh nhân sự, đột nhiên bị Dương Nhạc Nhạc làm ầm ĩ, lý trí mới tỉnh táo được đôi chút, cô ta nặng nề mở mắt, mơ hồ nhận ra người trước mặt: “Dương Nhạc Nhạc, sao cô lại tới đây?”

“Sao nào? Quán bar này là của nhà cô mở à, cô có thể tới thì sao tôi không thể tới?” Tính khí tiểu thư của Dương Nhạc Nhạc lại nổi lên, chanh chua châm chọc: “Đinh Mẫn Ly, cô có tin quả báo không? Cô phí công sức chia rẽ Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung, bây giờ Lâm Thành Phong hoàn toàn phá sản, giấc mộng cô chủ của cô đã tan vỡ, thật quá hả lòng hả dạ!”

Đinh Mẫn Ly hôm nay không giống với Đinh Mẫn Ly kiêu ngạo thường ngày, có lẽ do quá say, ngay cả nói chuyện cũng thều thào: “Chắc cô vui lắm nhỉ.”

Đinh Mẫn Ly nở nụ cười cay đắng: “Vì bảo vệ Bạch Thanh Dung, Thành Phong lợi dụng tôi khiến cô ta tức giận bỏ đi. Trái tim của Hạ Dũng cũng coi như đã nguội lạnh, không chừng cô có cơ hội đó.”

Dương Nhạc Nhạc vốn tưởng rằng Đinh Mẫn Ly sẽ dùng lời nói độc ác phản kích mình, nhưng không ngờ lại biết được một tin tốt.

“Cô nói Bạch Thanh Dung đi rồi?” Dương Nhạc Nhạc dùng sức lắc Đinh Mẫn Ly say mèm.

“Ừ.” Đinh Mẫn Ly yếu ớt lên tiếng, sau đó ngã nhào trên quầy bar.

Trong mắt Dương Nhạc Nhạc lóe lên sự mừng rỡ, đắc ý nhếch khóe miệng, xoay người nói: “Gọi cho cô gái này tài xế lái thay, đưa cô ta về vịnh Nhật Nguyệt, tôi trả tiền.”

“Vâng.” Bảo vệ nhanh chóng trả lời, rốt cuộc đã giải quyết xong đống phiền phức Đinh Mẫn Ly.

“Đinh Mẫn Ly, nể tình hôm nay cô cho tôi một tin tốt, tôi có chút lòng thành đưa cô về.” Tâm trạng của Dương Nhạc Nhạc rất tốt, rời khỏi quán bar.

Ngày hôm sau, Dương Nhạc Nhạc dậy sớm, trang điểm lộng lẫy đến tìm Hạ Dũng.

“Lưu, sếp Hạ đâu?” Dương Nhạc Nhạc xách theo bữa sáng người giúp việc làm hỏi quản gia nhà họ Hạ.

Lưu đáp: “Sếp Hạ vẫn đang nghỉ ngơi. Anh ấy đã tìm cô Bạch ba ngày không ngủ, tối qua không chịu được nữa nên về nhà ngủ.”

Chớp mắt, lòng ghen ghét của Dương Nhạc Nhạc lại nổi lên: “Cậu nói gì! Hạ Dũng vẫn đang tìm cô ta? Đồ hèn hạ kia có gì tốt, sao Hạ Dũng lại cố chấp như vậy!”

Hạ Dũng là người rất chú trọng nghỉ ngơi, làm việc và nghỉ ngơi luôn theo quy luật, từ trước đến nay đều ngủ sớm dậy sớm, bây giờ anh lại liều mạng tìm Bạch Thanh Dung như vậy, sao có thể không khiến Dương Nhạc Nhạc ghen tức chứ.

“Mới sáng sớm, ồn ào gì vậy!” Giữa lúc này, giọng nói của Hạ Dũng từ trên tầng vọng xuống.

Dương Nhạc Nhạc vội chạy đến, lắc lắc hộp thức ăn sáng trước mặt Hạ Dũng: “Hạ Dũng, anh xem, em chuẩn bị cho anh bữa sáng nè, mau tới nếm thử, anh nhất định sẽ thích.”

Nhiều ngày mệt nhọc khiến hai mắt Hạ Dũng vằn tơ máu, anh hất tay Dương Nhạc Nhạc, Dương Nhạc Nhạc mất thăng bằng, bữa sáng trong tay rơi xuống, bánh ngọt tinh tế rơi vung vãi trên bậc cầu thang thành một đống hỗn độn.

“Cô đi đi, không cần tốn công lấy lòng tôi, trong lòng tôi chỉ có một mình Thanh Dung, tôi sẽ không thích người khác nữa.” Hạ Dũng bình thản nói: “Ý tốt của cô tôi xin nhận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.