Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 142: Chương 142: Bắt cóc hạ dũng




Trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, trong một gian phòng gỗ đơn giản, Hạ Dũng bất lực nằm trên sàn, vết thương chi chít khắp người, sau buổi tối hôm đó anh và Lâm Thành Phong về nhà, Lâm Thành Phong bị tai nạn xe, còn anh bị người ta đưa tới đây.

Của phòng vang tới tiếng giày da bước đi, Hạ Dũng yếu ớt thở phì phò, đến cả sức lực ngẩng đầu lên cũng không có.

Két, cửa mở ra, tiếng bước chân lộc cộc ngày càng gần, nhanh chóng tới trước mắt, Hạ Dũng gắng sức mở mắt ra, nhìn thấy một đôi giày da bóng trước mắt.

“Thế nào? Chủ tịch Hạ khỏe chứ? Anh xem đám thuộc hạ của tôi thật đúng là thô lỗ, hành hạ chủ tịch hạ đến mức này, đợi chút nữa tôi trở về dạy dỗ bọn chúng một chút.” Sau khi Mộ Duy Thiên chạy thoát thì đến một hòn đảo nhỏ, nơi này là do hắn vô tình phát hiện ra, vô cùng bí mật, hơn nữa những hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương rất nhiều, rất khó bị tìm thấy.

Coi như bị người ta tìm thấy thì hắn cũng đủ thời gian chạy thoát rồi.

“Là anh?” Hạ Dũng cảm giác mình dường như dúng hết sức toàn thân mới mở mắt được, nhìn Mộ Duy Thiên trước mắt.

“Đúng, không sai, là tôi, không phải hôm đó chủ tịch Hạ rất uy phong sao? Vai anh hùng cứu mỹ nhân làm rất tốt, có điều không biết người đẹp mà anh mạo hiểm tới tính mạng cứu, có phải cũng tình sâu nghĩa nặng như vậy với anh không?” Mộ Duy Thiên đưa tay nâng cằm Hạ Dũng lên, châm chọc nói.

Hai người hắn hận nhất đời, một là Hạ Dũng, người còn lại chính là Lâm Thành Phong, hắn dày công chuẩn bị tất cả vì muốn một lúc tiêu diệt hai người họ.

“Anh không được động đến Thanh Dung, nếu không tôi có chết cũng sẽ không tha cho anh.” Hạ Dũng nhìn Mộ Duy Thiên, đã mấy ngày nay Mộ Duy Thiên để thuộc hạ cho anh uống nước, một miếng cơm cũng không cho anh ăn, tuy chỉ là thời gian vài ngày ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho Hạ Dũng quen sống trong nhung lụa gầy gò ốm yếu.

Quầng mắt hõm xuống, đôi mắt vốn to như muốn nhảy ra hốc mắt, môi vì không có nước mà khô khốc, lúc nói chuyện bật cả máu ra đau nhói, nhưng những thứ này Hạ Dũng không quan tâm, anh chỉ quan tâm đến sự an toàn của Bạch Thanh Dung, không muốn cô bị kẻ điên như Mộ Duy Thiên làm tổn thương.

“Cô ấy là người con gái mà tôi yêu nhất, tôi tất nhiên sẽ không động đến cô ấy, tôi chỉ biết yêu cô ấy, để cho cô ấy biết tình yêu của tôi mới là thật lòng.”

“Hừ, bây giờ Thanh Dung đang ở bên Lâm Thành Phong, anh muốn động đến cô ấy, cũng phải xem xem bản thân có bản lĩnh đó không.”

Hạ Dũng nghĩ đến năng lực của Lâm Thành Phong, cho dù có thêm một Mộ Duy Thiên, cũng không phải là đối thủ của anh ấy, nghĩ như vậy anh cũng yên tâm rồi.

“Lâm Thành Phong? Anh ta sắp đi gặp Diêm vương rồi, còn có thể bảo vệ Thanh Dung sao?” Mộ Duy Thiên nhìn Hạ Dũng buồn cười, hắn không hiểu, rõ ràng Lâm Thần Phong là kẻ địch của anh ta, nhưng anh ta lại giúp người ta đạt được mục đích, thật là khiến hắn không thể hiểu được.

“Anh nói cái gì?” Hạ Dũng nhìn Mộ Duy Thiên không dám tin, không thể nào, Lâm Thành Phong là người như nào chứ, sao có thể kết thúc đơn giản như vậy chứ.

“Khi người của tôi đi bắt anh, lúc đang ở ngã rẽ, Lâm Thần Phong đâm vào chiếc xe tải phía trước, bây giờ sống chết chưa rõ, nhưng tin rằng anh ta sẽ nhanh chóng đi gặp Diêm vương thôi, anh chờ đó, sau khi đợi anh làm một việc cho tôi, tôi sẽ tiễn anh đi gặp Lâm Thành Phong.” Mộ Duy Thiên đột nhiên đắc ý cười lớn, nụ cười đó liều lĩnh mà tự tin.

Hạ Dũng rất rõ, Mộ Duy Thiên không cần thiết phải lừa anh, nếu như Lâm Thành Phong đã xảy ra chuyện, vậy thì Bạch Thanh Dung phải làm thế nào?

Nhớ đến Mộ Duy Thiên vừa nói lợi dụng mình làm chuyện cuối cùng? Lẽ nào hắn muốn lợi dụng mình dụ Bạch Thanh Dung tới đây, anh cũng chỉ có một tác dụng như vậy với Mộ Duy Thiên.

Mà theo tính cách của Bạch Thanh Dung nhất định sẽ chạy tới.

Hạ Dũng nhìn Mộ Duy Thiên cười ha hả, sao anh lại thấy hắn đáng thương như vậy, trăm phương nghìn kế muốn có được người con gái mà mình yêu, kết quả lại biến bản thân thành ác ma khát máu, như vậy chỉ khiến Bạch Thanh Dung càng thêm chán ghét hắn.

Hạ Dũng vì cười lớn mà khóe miệng và da môi bị nứt ra, máu ấm trên môi chảy xuống, nhuốm đỏ một mảng râu cằm của anh.

“Anh cười cái gì?” Mộ Duy Thiên quay đầu nhìn Hạ Dũng, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ, trên đời này chỉ có hắn mới cười nhạo người khác, bất kỳ người nào muốn giễu cợt hắn chỉ có một con đường chết.

“Tôi cười anh quá ngu ngốc, anh có thể lợi dụng tôi để có được Thanh Dung, nhưng anh mãi mãi không có được trái tim của cô ấy, như vậy anh thực sự vui sao?” Hạ Dũng cảm thấy Mộ Duy Thiên thực sự rất đáng thương, đáng thương đến nỗi khiến anh buồn cười.

“Cho dù có được cô ấy, không có được trái tim của cô ấy thì đã làm sao? Anh và Lâm Thành Phong đều đã chết, cả đời này cô ấy chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi, cho dù không yêu tôi thì đã sao? Cô ấy yêu Lâm Thành Phong thì đã sao? Lâm Thành Phong vẫn còn dở sông dở chết nằm trong viện. Tất cả đều đã không quan trọng nữa, điều quan trọng là cô ấy ở bên cạnh là được rồi.” Mộ Duy Thiên thực sự điên rồi, điên rồ tới mức không từ thủ đoạn.

Hạ Dũng thật không ngờ Mộ Duy Thiên hèn hạ hung ác như vậy.

Anh không thể để Bạch Thanh Dung rơi vào nguy hiểm, cho dù bọn anh đều chết, anh cũng không cho phép tên biến thái như Mộ Duy Thiên dính lấy Bạch Thanh Dung cả đời.

“Không thể, tôi không thể để anh làm tổn thương Thanh Dung.” Hạ Dũng nhìn Mộ Duy Thiên, trong ánh mắt tràn đầy quyết đoán dù có chết cũng không để hắn làm hại Bạch Thanh Dung.

“Anh không muốn nhận được nỗi đau thể xác thì ngoan ngoãn phối hợp với tôi, nếu không anh sẽ chết trước khi Bạch Thanh Dung đến đây, đến lần gặp mặt cuối với cô ấy cũng không có.” Mộ Duy Thiên uy hiếp, nói xong liền để tên thuộc hạ bên ngoài cửa cột Hạ Dũng vào ghế, vì tránh theo vết xe đổ của bà Bạch, hắn để thuộc hạ dùng khăn bịt miệng Hạ Dũng lại, phòng ngừa ý định cắn lưỡi tự sát của anh.

Hạ Dũng cảm thấy trong miệng có mùi hôi, ngửi thấy muốn ói, khiến anh nôn khan một hồi lâu, nhưng không có cách nào để nhả cái khăn đó ra.

Mộ Duy Thiên nhìn bộ dạng của Hạ Dũng, lộ ra nụ cười đắc ý.

“Nếu như anh không gây chuyện, đợi khi anh lên đường, tôi sẽ cố gắng để chúng làm việc nhanh nhẹn hơn chút.” Mộ Duy Thiên nói xong quay người đi đến cạnh cửa sổ, trên mặt nở nụ cười đắc ý, lấy điện thoại trong túi áo ra, bấm dãy số mà hắn in trong lòng rồi đặt điện thoại bên tai nghe.

Bạch Thanh Dung nói chuyện với Lâm Thành Phong trong phòng bệnh, đột nhiên điện thoại vang lên, lấy điện thoại ra xem, lại là Mộ Duy Thiên hơn nữa còn gọi video.

Sau khi Lâm Thành Phong nhìn thấy, ra hiệu cô đợi một lát rồi nhận điện thoại, anh quay lại nằm lên giường bệnh, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Sau khi đợi Lâm Thành Phong chuẩn bị xong tất cả, ra hiệu với Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung mới nhận điện thoại.

“Chuyện gì thế?” Bạch Thanh Dung không kiên nhẫn được hỏi Mộ Duy Thiên, trong giọng nói tràn đầy sự tức giận và căm hận.

“Thanh Dung, em có nhớ anh không?” Mộ Duy Thiên nhìn Bạch Thanh Dung trên màn hình điện thoại, sắc mặt tái nhợt, cả người ốm đi.

Xem ra Lâm Thành Phong hôn mê bất tỉnh thực sự, Mộ Duy Thiên gọi bằng video để muốn xem xem Lâm Thành Phong có phải hôn mê bất tỉnh không, thực ra Lâm Thành Phong rất giảo hoạt, hắn không chính mắt thấy, hắn cũng không yên tâm, bây giờ thấy sắc mặt của Bạch Thanh Dung thì đã tin chắc.

Bạch Thanh Dung dĩ nhiên đoán được mục đích của Mộ Duy Thiên, cô cố ý đi qua phòng bệnh mà Lâm Thành Phong nằm, để Mộ Duy Thiên thấy người nằm trên giường, trên đầu cuốn vải xô, nhưng luôn nhắm mắt nằm im trên giường.

“Cường, mau vào đây, tay Thành Phong chảy máu rồi.” Bạch Thanh Dung cố ý gọi to Cường ở ngoài cửa, cậu ta vội vàng chạy vào. Nhìn ánh mắt của Bạch Thanh Dung, cậu ta đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, bèn vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Thành Phong, giả bộ rút kim.

“Cô chủ, cô nghỉ ngơi một chút đi, chủ tịch Lâm ở đây tôi trông là được rồi, nếu chủ tịch không tỉnh lại, cô cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.” Cường giả bộ khuyên Bạch Thanh Dung.

“Nói bậy, lát nữa Thành Phong sẽ tỉnh lại thôi.” Bạch Thanh Dung lạnh lùng khiển trách Cường, vành mắt càng chớp càng đỏ bừng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

“Thanh Dung, lẽ nào ngoài Lâm Thành Phong, trong lòng em không có một chỗ nhỏ nào dành cho Hạ Dũng sao?” Mộ Duy Thiên vừa nhìn thấy bộ dạng của hôn mê của Lâm Thành Phong, cả khi Cường nói cô giữ gìn sức khỏe, cảm xúc trong chốc lát của Bạch Thanh Dung đều đã chứng minh Lâm Thành Phong lần này lành ít dữ nhiều.

Mộ Duy Thiên quả thật rất vui, bây giờ kẻ địch thứ nhất sắp chết, vậy sau đó lát nữa Hạ Dũng cũng có thể vĩnh biệt thế giới này rồi.

“Ý của anh là sao?” Trong lòng Bạch Thanh Dung đột nhiên nổi lên cảm giác không ổn, lẽ nào Hạ Dũng xảy ra chuyện gì rồi sao?

Cô bỏ điện thoại sang một bên, không để Mộ Duy Thiên nhìn thấy chỗ Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong ngồi dậy, suy đoán trong lòng, nhớ lại hôm mình bị tai nạn, có lẽ Hạ Dũng cũng bị bắt đi.

Rất có thể, nếu bình thường thì Hạ Dũng có thể tự vệ, nhưng hôm đó khi anh rời đi, Hạ Dũng uống rất nhiều rượu, nếu như vậy anh ấy thực sự rất nguy hiểm.

“Có ý gì tự em thấy là biết.” Mộ Duy Thiên nói rồi quay camera điện thoại hướng về phía Hạ Dũng đang bị trói tay sau ghế.

Bạch Thanh Dung nhìn bộ dạng tiều tụy của Hạ Dũng, có chút không dám tin người mà đã mấy ngày không gặp lại tiều tụy đến mức này.

“Mộ Duy Thiên, anh muốn làm gì?” Bạch Thanh Dung lạnh lùng chất vấn hắn, không ngờ rằng Hạ Dũng bị hắn bắt cóc.

“Tại sao ư? Em còn hỏi anh, anh chẳng phải vì em, hai người bọn họ, một người em yêu, người kia lại yêu em, Thanh Dung, em chỉ thuộc về anh thôi, bất kỳ ai cũng đừng hòng mơ ước.” Mộ Duy Thiên thật sự rất biến thái, những lời nói ra hẹp hòi mà nham hiểm.

“Mộ Duy Thiên, tốt nhất là anh đừng làm hại Hạ Dũng, chuyện giữa chúng ta không liên quan đến anh ấy.” Bạch Thanh Dung nhìn bộ dạng tiều tụy của Hạ Dũng, trong lòng rất khó chịu.

“Anh ta yêu em chính là một sai lầm lớn, Thanh Dung, không phải em rất lương thiện sao? Chắc chắn em sẽ không nhẫn tâm để anh ta vì em mà chết, em đến đi, chỉ cần em đến cạnh anh, anh lập tức thả anh ta ra.” Mộ Duy Thiên nhìn cô lạnh nhạt ra điều kiện.

“Được, anh không được làm hại anh ấy, tôi sẽ trao đổi, anh ở đâu, nói cho tôi biết, tôi sẽ đi ngay.” Bạch Thanh Dung nóng lòng, Hạ Dũng là người bạn tốt nhất của cô, còn truyền máu cứu cô hai lần, bây giờ anh vì cô mà bị Mộ Duy Thiên bắt đi, cô không thể mặc kệ ngồi nhìn.

“Anh ở trên hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương, em yên tâm, anh đã định vị được vị trí của em, lát nữa anh sẽ cho trực thăng tới đón em.” Mộ Duy Thiên nhìn dáng vẻ Bạch Thanh Dung quan tâm Hạ Dũng, tuy trên mặt mang nụ cười chiến thắng, nhưng trong lòng vô cùng oán hận, dựa vào cái gì mà bọn họ lại có được sự quan tâm của cô ấy chứ, khi cô ấy đối mặt với mình ngoài căm hận thì chỉ là ghét bỏ.

“Được, anh đợi tôi.” Bạch Thanh Dung nghiêm túc nói, cô không thể không quan tâm Hạ Dũng.

Mộ Duy Thiên tắt điện thoại, quay đầu nhìn Hạ Dũng lạnh lùng cười.

“Hạ Dũng anh yên tâm, đợi lát nữa Thanh Dung sẽ đến đây, anh có thể giải thoát được sự đau khổ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.