Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 55: Chương 55: Cô đã biến thành kẻ thứ ba




Điện thoại di động bỗng rung lên, Bạch Thanh Dung cầm lên xem liền thấy tin nhắn Wechat hiện trên màn hình: “Thanh Dung, em về đến nhà chưa? Phải nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Cô khẽ mỉm cười xinh đẹp, ngón tay thon dài như ngọc bấm vài cái thật nhanh trên điện thoại trả lời Hạ Dũng: “Em về rồi, tối qua cảm ơn anh nhé.”

Thấy anh lại gửi tới biểu tượng mặt cười, cô bèn đáp lại: “Không nói chuyện nữa, em phải đi vẽ đây.” Sau khi trả lời xong cô lập tức đặt điện thoại sang một bên, đi tới phòng sách mở máy tính ra. Nhỡ đâu lúc cô không có ở đây lại có đơn đặt hàng thì sao.

Đới với cô mà nói, đời người có hai chuyện vui vẻ nhất đó chính là nhặt được tiền và khởi động máy tính, bởi vì mỗi lần mở máy tính ra cô đều sẽ nhìn thấy cửa hàng nhỏ của mình có vài đơn đặt hàng. Những cái này đều là tiền đó.

Nhưng hôm nay kiểm tra cô lại chỉ thấy ở cột đơn đặt hàng kia là con số không, trong lòng bỗng có chút mất mát. Đang lúc cô bận rộn lách cách gõ bàn phím điều chỉnh, sửa sang lại cửa hàng thì một cửa sổ tin tức nhỏ bỗng hiện ra ở góc bên phải phía dưới màn hình.

“Người mẫu quốc tế Đinh Mẫn Ly trong lúc mang thai đã bị người khác chen chân, kẻ thứ ba này được nghi là nữ sinh viên đại học.” Tiêu đề này thật sự rất có sức công phá. Thời gian trước, cô ta còn truyền ra tin tức mình đang mang thai, hơn nữa còn sắp trở thành cô chủ của nhà họ Lâm, vậy mà bây giờ lại nói mình bị người khác chen chân.

Bạch Thanh Dung bị tiêu đề bắt mắt này thu hút, không thể kiềm chế mà nhấn chuột vào trang web, bỗng nhiên cô phát hiện tấm ảnh của cô gái được gọi là kẻ thứ ba kia lại chính là hình cô vừa mới tiễn Lâm Thành Phong ra cửa, tốc độ tin tức này cũng quá nhanh rồi.

Thật giống như đã sớm có kế hoạch từ trước, nội dung trong đó lại càng khó coi hơn: Nữ sinh viên đại học vì muốn có cuộc sống xa hoa nên đã quyến rũ chồng chưa cưới của người mẫu nổi tiếng…

Hơn nữa báo chí còn nói, ngôi biệt thự này là nơi Lâm Thành Phong thường dùng để che giấu người đẹp yêu đương vụng trộm, mà cô chính là người tình nhỏ bé được anh bao nuôi. Trong tin tức còn lặp đi lặp lại nói rằng Đinh Mẫn Ly từ bỏ sự nghiệp của mình, cực khổ sinh con cho anh, nhưng không ngờ trong lúc mang thai, Lâm Thành Phong lại vụng trộm ở bên ngoài.

Tin tức này quả thực rất tốt, cô ta bỗng chốc trở thành kẻ yếu đuối trong mắt công chúng. Mình còn đang mang thai vậy mà chồng sắp cưới còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, bất kỳ người nào đọc xong cũng sẽ bênh vực cho cô ta.

Ở phần bình luận phía dưới đều là lời mắng chửi.

“Bây giờ cái gì cũng tăng giá, chỉ có mấy kẻ thứ ba này là ngày càng rẻ mạt.”

“Còn trẻ tuổi đã đi làm người tình của người khác, thật đúng là không biết xấu hổ.”

“Vừa nhìn mặt đã thấy lẳng lơ rồi.”

“Ai da, cô gái này không phải là nhà thiết kế đã dùng quy tắc ngầm để lên chức ở tập đoàn Hạ Thị lúc trước sao?” Còn có người nhanh mắt đào bới chuyện cũ của cô, nhanh chóng truyền tải khắp mạng xã hội.

Rất nhanh đã có hơn mười mấy trang báo dồn dập đưa ra những tin tức khác nhau:

“Nữ sinh viên đại học được bao nuôi, cùng lúc bắt cá hai tay hai cậu chủ nhà giàu.”

“Cô gái quê mùa muốn tranh giành ngôi vị con dâu nhà giàu với người mẫu quốc tế.”

“Nữ sinh viên đại học trở thành người tình, muốn chen chân vào gia đình hạnh phúc của người mẫu Đinh Mẫn Ly.”

Tin tức phía sau càng lúc càng ly kỳ, không ít người bình luận còn tuyên bố Bạch Thanh Dung cùng lúc đùa bỡn Lâm Thành Phong và Hạ Dũng, chứng tỏ mưu tính và thủ đoạn của cô thâm độc hơn người khác.

Một cô gái bình thường lại liên tiếp dính vào tin đồn có quan hệ không rõ ràng với hai ông trùm có quyền có thể nhất ở thành phố X, hơn nữa còn chen chân vào hôn nhân của người mẫu quốc tế.

Thật giống như sét đánh trên đất bằng vậy, rất nhiều trang báo đã tranh nhau đưa tin, số lượt đọc và tìm kiếm tăng nhanh như gió, tiếng mắng chửi của cư dân mạng càng ngày càng kịch liệt.

Thậm chí ảnh chụp của Bạch Thanh Dung còn bị bọn họ chế thành dáng vẻ Phan Kim Liên ở thành phố X mà truyền đi khắp nơi. Cô cảm thấy vô cùng tức giận, dứt khoát khép máy tính lại.

Có đôi khi, mạng xã hội còn đáng sợ hơn so với mười cực hình lớn ở thời cổ đại. Truyền thông không rõ sự thật hơn nữa còn thêm mắn thêm muối đưa tin khiến sự việc càng bị đẩy đi xa hơn. Còn cô chỉ là người vô tội nằm không cũng trúng đạn. Cái gì mà chen chân vào gia đình người khác chứ?

Chính cô mới là người vợ hợp pháp của Lâm Thành Phong, nếu nói chen chân vào gia đình người khác chắc chắn phải là Đinh Mẫn Ly không biết xấu hổ, không những có thai với chồng người ta, mà còn phá hoại hạnh phúc gia đình người ta mới đúng.

Bạch Thanh Dung tức đến điên người, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán được ngoại trừ Đinh Mẫn Ly ra, còn có ai muốn nhằm vào cô như thế. Nếu lúc này cô ta đang ở trước mặt cô, cô nhất định sẽ liều mạng xé rách gương mặt đó của cô ta.

Loại người lòng dạ đê tiện đó lần nào cũng mượn tay truyền thông đối phó với cô, khiến cô trở thành loại người xấu xa đáng căm giận bị người đời chửi bới, đánh đập.

Cô muốn tìm Lâm Thành Phong nói chuyện rõ ràng. Trước đây, cho dù cô ta có bắt nạt hay kiêu căng với cô thế nào đi nữa cô đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng cô nhịn là vì không muốn vướng mắc tới cô ta, chứ không phải là vì sợ cô ta.

Cô lập tức cầm điện thoại lên gọi cho anh, chuông báo vang lên rất lâu nhưng không có ai trả lời. Cô tiếp tục gọi thêm cuộc nữa, vẫn giống như lúc đầu. Trong lòng cô vô cùng buồn bực, âm thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà anh.

Âm thanh thủy tinh vỡ tan bỗng vang lên, cửa kính trong phòng cô đã bị người ta đập vỡ, bên dưới biệt thự truyền tới tiếng hò hét ầm ĩ: “Kẻ thứ ba đáng xấu hổ, mau đánh chết loại kỹ nữ lầu xanh này!”

“Hãy quý trọng mạng sống, mau tránh xa hồ ly tinh!”

“Cô Bạch, cô Bạch, không xong rồi.” Chị Trịnh đứng bên ngoài vội vàng gõ cửa phòng cô, la lên. Bạch Thanh Dung lập tức mở cửa: “Chị Trịnh, sao vậy?”

“Bên ngoài có rất nhiều người, hơn nữa bọn họ đều nói những lời không sạch sẽ. Còn ném đá với trứng thối vào nhà chúng ta, cô mau đi xuống xem sao đi.” Chị Trịnh lo lắng nói.

Cô nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, thông qua mắt mèo trên cửa quan sát tình huống bên ngoài. Quả thực có rất nhiều người, khẩu hiệu và băng rôn trong tay bọn họ đều là những lời mắng chửi Bạch Thanh Dung không biết xấu hổ, phá hoại gia đình người khác.

Không ít bác gái trung niên còn tới siêu thị mua một đống rau cải nát với trứng gà thối mang đến đây, vừa ném vừa chửi. Đặc biệt là những phụ nữ đã có gia đình kia, bọn họ vô cùng căm ghét mấy kẻ thứ ba, mắng chửi cô cũng thậm tệ nhất.

“Sao bọn họ vào được đây chứ, bảo vệ đâu rồi?” Cô nhíu mày hỏi chị Trịnh: “Để tôi gọi điện cho bảo vệ.” Chị ấy vội vàng chạy tới bên cạnh ghế sofa, cầm điện thoại lên gọi: “Alo, phòng quản lý an ninh phải không? Trước cửa nhà chúng tôi có một đám người tới gây sự, các anh mau qua đây đi, nhanh lên nhé.”

“Kẻ thứ ba đáng xấu hổ, mau đánh chết loại kỹ nữ lầu xanh này!”

“Hãy quý trọng mạng sống, mau tránh xa hồ ly tinh!”

“Kẻ thứ ba đáng xấu hổ, mau đánh chết loại kỹ nữ lầu xanh này!”

“Hãy quý trọng mạng sống, mau tránh xa hồ ly tinh!”

Tiếng mắng chửi bên ngoài càng lúc càng dữ dội, còn có người hô to: “Chúng ta mau vào trong bắt con đàn bà đê tiện kia ra lột sạch quần áo rồi đánh cho một trận, sau đó lôi đi khắp phố cho mọi người cùng xem.”

“Được, cứ làm vậy đi. Lấy cô ta làm gương, để xem sau này còn ai dám làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác nữa không.”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Bạch Thanh Dung trở nên tái nhợt. Chị Trịnh đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, rót cho cô ly nước, lo lắng hỏi: “Cô Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhận lấy ly nước chị ấy đưa, ừng ực uống vài ngụm, cố gắng kìm chế lửa giận của mình, cô mới lơ đễnh nói: “Tôi cũng không biết nữa. Chị Trịnh, chị đừng hỏi được không?”

Ngoài cửa truyền tới tiếng đập phá và tiếng người trèo qua hàng rào, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nhiều người như vậy, mặc dù nơi đây là biệt thự xa hoa cũng không thể nào chịu nổi sức tấn công mạnh mẽ của bọn họ.

“Chị Trịnh, sao bảo vệ còn chưa tới vậy?” Dường như cô đã sợ hãi đến sắp phát khóc rồi: “Để tôi gọi điện thúc giục bọn họ.” Chị Trịnh cũng luống cuống mắng thầm: “Đám người này ở đâu ra không biết, sao lại tụ tập ở chỗ này gây sự chứ.”

“Rầm rầm!”

“Mở cửa ra, mở cửa ra, mau mở cửa ra!” Đám người kia đã trèo qua hàng rào chạy tới phá cửa, tiếng la hét ầm ĩ vang lên không ngừng. Bạch Thanh Dung vội vàng kéo chị Trịnh chạy lên lầu.

Sau khi vào phòng, cô lập tức khóa trái cửa lại, hoảng hốt đi tới đi lui trong phòng. Bọn họ nhiều người như vậy, cô có trốn ở chỗ này cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Ngay cả cửa chính cũng sẽ nhanh chóng bị bọn họ phá hỏng chứ đừng nói là cửa phòng ngủ. Cô đang lo lắng suy nghĩ biện pháp, đột nhiên chú ý tới sofa và bàn đọc sách ở trước giường.

Kéo tay chị Trịnh, cô nói: “Nhanh lên, đưa tất cả những thứ có thể di chuyển đến phía sau cánh cửa, có thể chống đỡ được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.” Hai người cố gắng hết sức di chuyển đồ đạc.

“Cô Bạch, chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài, cứ trốn ở đây cũng không phải là biện pháp hay.” Chị ấy lo lắng nói, còn cô lại chỉ có thể thở dài: “Muốn ra ngoài thì cần phải có đường đi, lẽ nào chúng ta nhảy qua cửa sổ ư?”

Nhảy qua cửa sổ? Trong đầu cô đột nhiên thông suốt, không phải trước đây cô đã từng thử sao? Lúc này đám người đó đều đang tập trung phá cửa, vậy xem ra cửa sổ phía sau không còn ai hết.

Cô nhanh chóng tháo ga trải giường ra, dùng kéo cắt thành từng mảnh bện lại với nhau, sau đó buộc một đầu vào cột giường: “Chị Trịnh, để em kéo dây cho chị. Chị mau xuống trước đi.”

Chị ấy vội vàng nói: “Ai da, cô Bạch, người nên đi trước là cô mới đúng. Đám người đó đều nhằm vào cô, cho dù tôi không kịp đi, bọn họ cũng sẽ không làm gì tôi đâu.”

Ngay lúc cô vừa định lên tiếng, nhạc chuông di động lại bỗng vang lên, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ. Cô mau chóng nhấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói cuốn hút của đàn ông: “Thanh Dung, anh đang đứng dưới nhà em. Cửa chính có quá nhiều người, em mau nhảy qua cửa sổ phía sau, xe anh ở ngay cạnh đó.”

“Hạ Dũng, anh…” Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh thúc giục: “Không kịp nói nhiều như vậy đâu, em mau xuống đi.”

Bởi vì cô để âm lượng rất lớn, cho nên chị Trịnh cũng nghe được cuộc nói chuyện: “Cô Bạch, cô mau đi xuống đi.”

Bên ngoài truyền tới âm thanh có người lên lầu, Bạch Thanh Dung đã không còn kịp suy nghĩ gì nữa: “Chị Trịnh, chị nhất định phải cẩn thận.” Nói xong, cô lập tức kéo sợi dây từ từ tụt xuống từ trên nhánh cây, chị Trịnh đứng cạnh cửa sổ lo lắng hô to: “Cô Bạch, bọn họ đang phá cửa phòng rồi, không kịp nữa đâu, cô mau nhảy đi.”

Trông thấy còn cách mặt đất một khoảng cao bằng một người, cô cũng không kịp nghĩ nhiều, sợ hãi nhắm mắt lại nhảy xuống. Trong nháy mắt, cơn đau nhức tê dại truyền từ bàn chân tới khắp toàn thân, mặc kệ tất cả, cô vội vã chạy tới ven đường.

Vừa chạy, cô vừa không ngừng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng chiếc xe Maybach của Hạ Dũng. Ngay khi cô mới chạy đến ven đường, anh đã trông thấy cô.

Lái xe đến trước mặt cô, anh vội vàng mở cửa: “Mau lên xe.”

Cô nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lại, đóng cửa xe lại. Lúc này anh mới nhấn chân ga nghênh ngang rời đi.

Cô không ngừng thở hổn hển nhìn anh tập trung lái xe. Sau khi ra khỏi khu biệt thự, anh mới đưa cho cô chai nước: “Thanh Dung, trước hết uống ngụm nước cho thông cổ đi.”

Nhận lấy chai nước đã mở nắp sẵn, cô ừng ực uống, rất nhanh chỉ còn thấy đáy. Sau khi uống xong, tâm trạng của cô vẫn không hề bình phục chút nào, đám người vừa rồi thực sự quá điên cuồng, không khác gì một con thú dữ.

“Thanh Dung, rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?” Hạ Dũng bỗng mở miệng hỏi. Lúc vừa đọc được tin tức anh đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn căn biệt thự trong ảnh đã bị người khác nhận ra, anh rất lo lắng cô sẽ bị bạn bè trên mạng chửi bới, vì vậy lập tức sai Tề Vũ tìm kiếm địa chỉ và số điện thoại của cô rồi vội vã chạy tới đây.

Cũng may là anh đã đến, nếu không… hôm nay Bạch Thanh Dung khó thoát khỏi rồi.

“Hạ Dũng, em không hề chen chân vào gia đình người khác.”

“Đúng là mấy lời nói nhảm, đương nhiên em không thể nào làm chuyện đó rồi. Nhưng vì sao em lại đi cùng Lâm Thành Phong vậy?”

Thấy anh hỏi vậy, cô có chút chần chờ không biết phải trả lời anh thế nào, chẳng lẽ nói mình là vợ của Lâm Thành Phong ư? Nhưng liệu có người vợ nào lại chịu ấm ức bị người khác coi là kẻ thứ ba, thậm chí còn bị người ta chặn cửa, phải trèo cửa sổ chạy trốn giống như cô không?

Nếu nói mình không quen biết anh, vậy tại sao cô lại ở trong căn biệt thự đó? Cô khẽ cắn môi, ngập ngừng lên tiếng: “Hạ Dũng em…”

Nhìn dáng vẻ có nỗi khổ riêng khó nói của cô, anh vội vàng hòa giải: “Anh đã bảo Tề Vũ ép tin tức này xuống rồi, trước hết em cứ tới biệt thự ven biển của anh ở một thời gian, chờ cho mọi chuyện qua đi.”

Cô biết anh không muốn ép mình phải nói, nghiêng đầu nhìn anh đang tập trung lái xe, cô khẽ lẩm bẩm: “Hạ Dũng, anh thật sự tin tưởng em sao?”

“Tin, em nói gì anh cũng tin.” Anh chân thành nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.