Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 130: Chương 130: Được cứu




Mấy người còn sót lại của Mộ Duy Thiên, đã bị người của Hạ Dũng nhanh chóng giải quyết. Hạ Dũng dẫn người xông vào trong, hơn nửa số người bố trí phía bên ngoài của Mộ Duy Thiên đã bị người của Lâm Thành Phong và Hạ Dũng xử lý, cho nên mấy người ở bên trong không đáng lo ngại nữa.

Hạ Dũng bắt lấy một tên đàn em của Mộ Duy Thiên, anh đặt nòng súng trên đầu người đàn ông lạnh lùng hỏi.

“Bạch Thanh Dung đang ở đâu?” Trong giọng nói kia toát ra sự nguy hiểm, nếu hắn không chịu nói, thì chỉ cần một phát súng liền kết liễu cuộc đời hắn.

“Ở căn phòng bên trong cùng.” Người đàn ông khẩn trương nói, sống chết đang ở trước mắt, trung hiếu nhân nghĩa gì đó sớm đã bị hắn vứt ra sau rồi, giữ được mạng sống mới là điều quan trọng nhất.

Sau khi Hạ Dũng nghe xong, nâng súng lên dùng sức đập vào đầu người đàn ông, thấy hắn đã ngất xỉu anh liền nhanh chóng bước vào bên trong.

Anh không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Bạch Thanh Dung không có chuyện gì, Hạ Dũng lúc này không còn dáng vẻ tao nhã lịch sự như thường ngày nữa, sự giết chóc trong đôi mắt khiến mọi người không rét mà run.

Trong lòng của mỗi người đều có một điểm mấu chốt, mà Bạch Thanh Dung chính là thần thánh không thể chạm đến trong lòng Hạ Dũng, hôm nay nếu như Bạch Thanh Dung phải chịu bất kỳ tổn thương gì, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Mộ Duy Thiên.

Trong căn phòng, Mộ Duy Thiên dùng sức xé ra, cúc áo sơ mi của Bạch Thanh Dung liền văng tung tóe ra ngoài.

Trên ngực truyền đến cảm giác mát mẻ, làm cho Bạch Thanh Dung trong chớp mắt khôi phục lại tinh thần, cô lạnh lùng nhìn Mộ Duy Thiên, thà chết vinh còn hơn sống nhục, cô tuyệt vọng bật cười, cắn lưỡi tự sát giống như mẹ mình.

Nhưng Mộ Duy Thiên đã nhìn ra ý định của cô, giơ tay lên dùng sức bóp cằm của cô.

Mặt của Bạch Thanh Dung bị Mộ Duy Thiên bóp trở nên méo mó, Mộ Duy Thiên lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Dung.

“Em đừng hi vọng nữa. Cho dù Lâm Thành Phong vào được đây thì thế nào, đến lúc đó chúng ta đã gạo nấu thành cơm, anh xem em sẽ đối mặt với hắn như thế nào, hơn nữa anh càng tò mò, không biết Lâm Thành Phong có còn cần người đàn bà rách nát như em nữa hay không.” Mộ Duy Thiên nói, một tay nắm lấy cằm Bạch Thanh Dung đề phòng cô cắn lưỡi tự sát, một tay tháo cà vạt của hắn ta.

Tay Bạch Thanh Dung vung loạn xạ, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Mộ Duy Thiên, lúc này điều cô lo lắng nhất chính là an nguy của bà Bạch.

Trên màn hình hiển thị, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra trong miệng của bà, máu trong cơ thể dường như sắp chảy hết ra ngoài, Bạch Thanh Dung biết, cho dù cô có cầu xin Mộ Duy Thiên, hắn ta cũng sẽ không cứu mẹ cô, trước đây nếu không phải tại hắn ta, cha cô sẽ không chết, trong mắt Mộ Duy Thiên, mạng người chẳng là cái gì cả.

Bạch Thanh Dung dùng sức vùng vẫy, cô muốn đi cứu mẹ cô, Mộ Duy Thiên nhìn Bạch Thanh Dung ra sức giãy giụa, giơ tay lên cho cô một cái tát thật mạnh, cái tát này dùng toàn bộ sức lực của hắn, mặc dù hắn ta yêu cô, nhưng không yêu đến mức cho phép cô tùy ý làm bậy như vậy.

Bạch Thanh Dung cảm thấy choáng váng, khuôn mặt đau rát nóng bừng, cô có thể cảm giác được da thịt trên mặt mình đang dần trở nên căng cứng, không cần nhìn cũng biết cả khuôn mặt đã bị sưng vù.

Mộ Duy Thiên thừa dịp Bạch Thanh Dung đang choáng váng, liền giơ hai cánh tay của cô lên cao, dùng cà vạt trói hai cổ tay lại.

Chờ đến khi Bạch Thanh Dung lấy lại sức, giãy giụa thế nào cũng không thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Duy Thiên tay đưa về phía bộ đồ lót còn sót lại trên người cô.

“Đừng mà, đồ súc sinh, anh buông tôi ra, đồ cặn bã.” Bạch Thanh Dung lớn tiếng mắng chửi Mộ Duy Thiên.

“Kêu to lên, anh rất thích em kêu như vậy, đợi lát nữa em càng kêu to, anh lại càng phấn khích.” Bàn tay của Mộ Duy Thiên đưa ra sau lưng Bạch Thanh Dung, đầu ngón tay gảy nhẹ, Bạch Thanh Dung liền cảm thấy áo lót của mình bị cởi ra một nút, lại khều cái nữa, liền cảm giác nút thứ hai cũng bị tháo ra.

Bạch Thanh Dung không ngừng lắc đầu, lúc này cô vô cùng bất lực, cô hy vọng nhường nào Lâm Thành Phong có thể sớm tới cứu cô, nếu không cô thực sự sẽ chết mất.

Ầm một tiếng, cửa phòng lắc lư vài cái, liền đổ rầm trên mặt đất, phát ra âm thanh vang dội, Mộ Duy Thiên quay đầu nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Hạ Dũng xuất hiện ở cửa liền dùng sức đấm lên sofa, hắn ta tức giận kéo Bạch Thanh Dung bị mình ấn trên ghế sofa lên, buồn cười nhìn Hạ Dũng.

“Mày qua đây đi, nếu như mày dám qua đây, tao sẽ giết cô ta ngay lập tức, đến lúc đó tất cả chúng ta đều phải chịu đau khổ.” Mộ Duy Thiên sao lại không nhìn ra tình cảm của Hạ Dũng với Bạch Thanh Dung chứ, chỉ khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, thì họ mới có thể bất chấp nguy hiểm vì cô ấy mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

Bạch Thanh Dung vốn tưởng là Lâm Thành Phong đến cứu cô, nhưng khi nhìn ra cửa thấy người xuất hiện là Hạ Dũng, trong đôi mắt cô lập tức hiện lên tia thất vọng.

Tia thất vọng đó không thoát khỏi ánh mắt của Hạ Dũng và Mộ Duy Thiên, khiến trong lòng Hạ Dũng cảm thấy chua xót.

“Thế nào? Có phải em rất thất vọng đúng không, người tới không phải là Lâm Thành Phong? Bạch Thanh Dung, em đừng có mơ mộng nữa, một tay ăn chơi như Lâm Thành Phong, sẽ vì em mà buông tha cả cánh rừng sao?” Mộ Duy Thiên cười lạnh châm chọc Bạch Thanh Dung, hắn ta không nói cho cô biết Lâm Thành Phong đã tới, hơn nữa còn bị thương, thứ hắn ta không có được, người khác cũng đừng mong có được.

“Thả Thanh Dung ra, nếu không tao sẽ tiễn mày về Tây Thiên.” Hạ Dũng nhìn Mộ Duy Thiên lạnh lùng cảnh cáo, hiện giờ đàn em của Mộ Duy Thiên không còn mấy người, anh không tin hắn ta sẽ đặt cược tính mạng của chính mình, hiện giờ Bạch Thanh Dung là lá bùa hộ mệnh cuối cùng trong tay hắn, hắn ta sẽ không dám làm tổn thương Bạch Thanh Dung.

“Thả? Tao làm tất cả những việc này chẳng phải đều vô ích cả sao, tao biết mày cũng thích cô ta, hay là chúng ta cùng chơi đi, mày thấy thế nào?” Mộ Duy Thiên không biết xấu hổ bàn bạc với Hạ Dũng, Bạch Thanh Dung khiếp sợ quay đầu nhìn hắn ta, thật không ngờ hắn ta lại vô sỉ như vậy, vô sỉ đến mức khiến cô cảm thấy buồn nôn.

“Thanh Dung bé bỏng, em yên tâm, anh làm sao cam lòng để em chịu ấm ức nằm dưới thân người khác chứ, anh chỉ muốn để em nhìn rõ, đàn ông trên đời này đều giống nhau, bọn họ chỉ vì thân thể của em, chỉ có anh mới là người yêu em thật lòng.”

Mộ Duy Thiên thì thầm nói bên tai Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung không khỏi cảm thấy buồn cười, người vô sỉ nhất trên thế giới này chính là hắn, bây giờ hắn lại đi khoe khoang với cô.

Hạ Dũng nhìn dáng vẻ của Mộ Duy Thiên cúi đầu nói vào tai Bạch Thanh Dung, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, liền nháy mắt với đàn em đứng bên cạnh.

“Mộ Duy Thiên, giờ mày thả Thanh Dung ra, tao sẽ cho mày một con đường sống, nếu không thì đừng trách tao không khách khí.” Hạ Dũng cảnh cáo Mộ Duy Thiên, Mộ Duy Thiên nhìn Hạ Dũng, nhếch miệng nở nụ cười tự tin.

“Ngày hôm nay ai thua ai thắng vẫn còn chưa biết được.” Mộ Duy Thiên kéo Bạch Thanh Dung đứng dậy, đặt súng lên huyệt Thái Dương của cô.

“Tiểu Thanh Dung, tốt nhất em nên ngoan ngoãn đi theo anh, nếu không đừng trách súng của anh bị cướp cò làm em bị thương.” Mộ Duy Thiên vừa nói vừa lui về phía sau.

Còn Hạ Dũng thì từng bước từng bước sáp lại gần, Mộ Duy Thiên nhìn Hạ Dũng, trên mặt luôn nở nụ cười nắm chắc phần thắng, Hạ Dũng cẩn thận quan sát xung quanh gian phòng, hắn ta tự tin như vậy, trong căn phòng này nhất định có đường hầm bí mật gì đó, nếu không hắn ta đã bị bao vây, sao vẫn bình tĩnh như vậy được chứ.

Bạch Thanh Dung cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo trên huyệt thái dương, cả người bắt đầu trở nên căng thẳng, mỗi người khi phải đối mặt với sự sống và cái chết thì đều cảm thấy sợ hãi, huống chi là một người phụ nữ như cô.

Cô là một người bình thường, cô không nghĩ mình sẽ bị cuốn vào một thế giới nguy hiểm như vậy, hô hấp của cô trở nên dồn dập, bởi vì bị thuốc khống chế, toàn thân cô nóng ran không chịu nổi.

Hạ Dũng thấy khuôn mặt Bạch Thanh Dung đỏ ửng bất thường, lập tức chửi thề một tiếng, dùng ánh mắt ý bảo người bên cạnh đánh nhanh thắng nhanh.

Mộ Duy Thiên dẫn Bạch Thanh Dung lui đến cạnh tường, Mộ Duy Thiên nhìn Hạ Dũng và cong miệng cười.

“Cho dù mày đuổi được đến đây thì thế nào? Vẫn không cứu được người phụ nữ mày yêu, Thanh Dung bé bỏng đã bị tao cho uống thuốc kích dục, đợi lát nữa hai bọn tao sẽ cùng nhau lên đỉnh, còn mày chỉ cảm thấy đau khổ hơn mà thôi.” Mộ Duy Thiên cố ý nói những lời này chọc tức Hạ Dũng, khi nói xong những lời này, tay hắn gõ gõ vào hoa văn hình rồng trên vách tường, bỗng nhiên trên bức tường xuất hiện một khe hở, súng của hắn ta từ đầu đến cuối không rời khỏi đầu Bạch Thanh Dung, ra lệnh cho Bạch Thanh Dung đi với hắn.

“Đoàng” một tiếng súng vang lên, Mộ Duy Thiên đau đớn, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, Hạ Dũng thừa dịp hắn ta muốn dẫn Bạch Thanh Dung đang mất hồn đi, liền bắn một phát vào cánh tay cầm súng của hắn.

Viên đạn đâm vào xương, khiến hắn ta đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.

Mộ Duy Thiên biết ngày hôm nay hắn ta không dẫn được Bạch Thanh Dung đi, còn sống thì sợ gì không trả thù được, Mộ Duy Thiên dùng sức đẩy Bạch Thanh Dung về phía Hạ Dũng.

Sau đó liền nhanh chóng chạy vào trong đường hầm, cửa hầm cũng lập tức đóng lại trở về dáng vẻ ban đầu.

Hạ Dũng vội vàng chạy lên đỡ lấy cơ thể lảo đảo muốn ngã của Bạch Thanh Dung.

“Thanh Dung? Em sao rồi?” Bạch Thanh Dung vùi trong lòng Hạ Dũng, hít lấy hơi thở quen thuộc trên người anh, mới thở phào một hơi.

“Mau đi cứu mẹ em.” Bạch Thanh Dung hy vọng ông trời nhân từ, đừng cướp đi người thân duy nhất của cô.

Hạ Dũng sai người phía sau đi tìm, còn mình thì ôm lấy Bạch Thanh Dung đi ra ngoài, hiện giờ cô đang bị hạ thuốc, phải nhanh chóng xử lý, nếu không thực sự sẽ bị vỡ mạch máu, mà anh lại không muốn chiếm lấy cô khi cô vẫn chưa thích mình.

Hạ Dũng dẫn Bạch Thanh Dung rời đi, đàn em của anh rất nhanh liền tìm thấy bà Bạch, nhưng bọn hắn vẫn tới chậm, bà Bạch đã chết vì chảy máu không ngừng rồi.

Hạ Dũng đưa Bạch Thanh Dung tới bệnh viện gần nhất, nhanh chóng truyền dịch, để giảm bớt sự khô nóng trong người cô.

Anh nhìn gương mặt Bạch Thanh Dung bớt nóng dần, anh hi vọng biết nhường nào thời gian cứ dừng lại ở giờ phút này, để anh có thể ở bên cô mãi mãi.

Nhưng hiện giờ cô là vợ của Lâm Thành Phong, nếu anh đưa cô trở về, vậy thì bọn họ sẽ không còn hi vọng gì cả.

Không được, anh không cho phép chuyện như vậy xảy ra, một suy nghĩ ích kỷ lan tỏa trong lòng anh, và không ngừng lan rộng ra.

“Thanh Dung bé nhỏ, mong em đừng trách anh quá ích kỷ.” Hạ Dũng hạ quyết tâm, thấy dung dịch trong chai không còn nhiều, anh liền sai đàn em cầm giơ cái chai lên, rồi ôm lấy Bạch Thanh Dung rời đi.

Nếu muốn dẫn cô đi, thì phải nhân lúc còn sớm, nếu không anh sợ chậm trễ sẽ lại xảy ra biến cố, Lâm Thành Phong đến cứu Bạch Thanh Dung còn sớm hơn anh, có thể thấy hắn cũng thật lòng yêu cô, anh không thể cho Lâm Thành Phong thời gian tìm được Bạch Thanh Dung.

Dưới màn đêm đen tối, một chiếc xe Lincoln màu đen phóng như bay trên đường.

Hạ Dũng vừa mới rời đi không lâu sau, Cường liền dẫn theo người đuổi đến chỗ ẩn náu của Mộ Duy Thiên, một đường thuận lợi tiến vào bên trong, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Thanh Dung đâu, Cường không khỏi tức giận đấm vào gáy mình, giờ cậu ta trở về biết ăn nói thế nào với Lâm Thành Phong đây.

Khi Cường trở lại bệnh viện, đúng lúc Lâm Thành Phong được bác sĩ đẩy ra ngoài từ phòng giải phẫu.

Khi bác sĩ đang đẩy hắn đến phòng bệnh có lướt qua Cường, Lâm Thành Phong vốn bị thuốc tê khống chế đang hôn mê lại kéo lấy cổ tay Cường?

“Người... đâu rồi...?” Đôi mắt Lâm Thành Phong mơ hồ, bởi vì thuốc tê mà miệng khó cử động, nói chuyện cũng khó khăn.

“Anh yên tâm, cô chủ không sao, chỉ bị thương nhẹ, lát nữa sẽ tới đây.” Cường không nói thật với hắn, cậu ta lo lắng Lâm Thành Phong kích động sẽ nguy hiểm đến tính mạng, dù sao cũng bị thương ở ngực, mặc dù không trí mạng, nhưng nếu bởi vì tâm trạng của anh bị kích động để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không tốt.

Lâm Thành Phong yên tâm nhắm hai mắt lại, anh vẫn luôn giữ cho mình tỉnh táo, chỉ chờ để nghe câu nói báo bình an này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.