Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 15: Chương 15: Lần đầu tiên bị phụ nữ lừa gạt




Bạch Thanh Dung nằm ngủ trong lồng ngực của Lâm Thành Phong, lúc này cô lại mơ thấy giấc mơ ban chiều, mơ thấy cô và cha mẹ đã thoát khỏi biển nước, bên cạnh còn có người đàn ông không rõ mặt kia, bọn họ cùng nhau đi dã ngoại, còn cùng nhau nấu cơm và nói chuyện, lần này cô ngủ rất ngon, hơn nữa giấc mơ này còn rất đẹp.

Lâm Thành Phong nhìn cô gái trong ngực mình nở một nụ cười ngọt ngào như vậy thì biết cô đang có một giấc mơ đẹp, Lâm Thành Phong cùng mỉm cười, sau đó anh dịu dàng hôn lên trán cô, ban đêm càng lúc càng lạnh, nhưng mưa cũng đã nhỏ đi rất nhiều, Lâm Thành Phong không mang theo đồng hồ hay điện thoại.

Lâm Thành Phong nhìn về phía mặt trăng trên cao, xem ra đã rất muộn rồi, trước khi anh đi đã dặn người nhắn ông và mẹ ăn cơm trước rồi, nên chắc bây giờ họ cũng đã ngủ, nếu như vậy thì anh và cô chỉ có thể qua đêm ở đây thôi.

Lâm Thành Phong cảm thấy cánh tay của mình cũng sắp mất cảm giác, nên muốn điều chỉnh tư thế ngủ để giãn gân cốt, nhưng lại không cẩn thận đánh thức Bạch Thanh Dung. Cô dựa vào lồng ngực của anh, hai cánh tay ôm lấy eo anh, sau đó mở to hai mắt ngắm nhìn khuôn mắt đẹp trai vô bờ bến của Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong cũng không trốn tránh ánh mắt của cô mà anh còn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngái ngủ của Bach Thanh Dung rồi nói: “Đã nhìn đủ chưa?”

Bạch Thanh Dung nghe thấy vậy thì gật mình nhận ra bản thân vẫn đang thẫn thờ nhìn đối phương, vì vậy nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ: “A, mưa đã nhỏ đi rất nhiều rồi, có phải giờ chúng ta có thể...”

Cô còn chưa nói xong đã bị Lâm Thành Phong ngắt lời: “Có thể trở về biệt thự vào lúc đêm hôm như thế này đúng không? Sau đó gọi Cường đến đón tôi?” Lâm Thành Phong gối đầu lên tay, hài hước nhìn Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung nhìn sang nơi khác, thấy chai nước và hộp thuốc ở trên bàn, nhưng lúc cô đến đây cũng không có mấy thứ này mà, sau đó lại nhìn về phía ngăn kéo bị kéo ra: “Anh Lâm, anh bị ốm à?”

Lâm Thành Phong thật sự không biết nên nói gì với cô gái này, lúc thông minh thì rất thông minh, nhưng lúc ngốc nghếch thì lại làm cho người khác cảm thấy bất đắc dĩ. “Không biết cơ thể của ai vừa nóng như cái lò vậy.”

“Anh Lâm, cảm ơn anh, nếu vậy, là anh đã cho tôi uống thuốc.” Bạch Thanh Dung vừa nói xong thì lập tức hắt xì hơi, Lâm Thành Phong thấy vậy lại ôm cô vào lòng, sau đó còn đắp chăn cho cô: “Nếu đã bị cảm thì nằm yên một chỗ đi.”

Ọc ọc ọc ọc... Bụng của Bạch Thanh Dung bắt đầu kêu lên, Lâm Thành Phong cũng dần cảm thấy đói bụng, bèn lấy một gói lương khô ở trong ngăn kéo rồi ném cho Bạch Thanh Dung: “Ăn đi.”

“Tại sao ở đây lại có một hộp lương khô?” Bạch Thanh Dung cảm thấy Lâm Thành Phong lấy hộp lương khô ra giống như làm ảo thuật vậy. “Lúc trước tôi thỉnh thoảng lại đến đây.” Lâm Thành Phong đưa chai nước cho Bạch Thanh Dung.

“Ở đây quả thật rất yên tĩnh, có thể tìm được sự yên tĩnh ở trong cuộc sống ồn ào náo nhiệt, anh đúng là biết cách hưởng thụ cuộc sống.” Bạch Thanh Dung mở gói lương khô ra rồi bắt đầu ăn, có lẽ vì quá đói nên cô cảm thấy gói lương khô này rất ngon, sau khi ăn vài miếng thì Bạch Thanh Dung đưa gói lương khô cho Lâm Thành Phong: “Anh cũng ăn một miếng đi.”

Lâm Thành Phong chần chờ một lúc rồi nhận lấy gói lương, ăn một cách nhã nhặn. “Không ngờ lúc anh ăn cũng đẹp trai như vậy.” Bạch Thanh Dung vừa cười vừa nói, còn Lâm Thành Phong cảm thấy xấu hổ vì lời khen bất ngờ này của cô, anh chỉ yên lặng cắn lương khô chứ không nói lời nào.

Bạch Thanh Dung cũng tự nhiên nằm vào lòng của Lâm Thành Phong, sự ấm áp của anh làm cô cảm thấy an tâm, cô cảm thấy Lâm Thành Phong chăm sóc cho cô như một người anh trai đang chăm sóc cho em gái vậy, không chỉ đội mưa đi tìm cô mà còn đút thuốc cho cô uống nữa.

Lâm Thành Phong đường đường là ông trùm của giới kinh doanh thành phố X mà giờ lại cùng chen chúc trong căn phòng nhỏ này, cùng ăn lương khô và uống nước khoáng với cô.

Chỉ cần nghĩ là thấy không thể tin được rồi, Bạch Thanh Dung không hề biết khi cô đang suy nghĩ thì Lâm Thành Phong cũng nhìn cô, cô gái này lại suy nghĩ gì vậy? Đang nghĩ đến chuyện vết máu ở trên giường lúc sáng sao?

Tuy mọi người đều nói anh là kẻ ăn chơi, nhưng anh chưa từng chạm vào cô gái nào cả, những cô gái ở bên ngoài đều là lớp ngụy trang cho kế hoạch của anh mà thôi, cho nên anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện lúc sáng, không biết bản thân có xảy ra chuyện gì với cô gái này hay không.

“Vết máu ở trên giường...” Khi Lâm Thành Phong nói ra những lời này thì vẫn luôn chú ý đến từng thay đổi trên khuôn mặt của Bạch Thanh Dung.

Lúc này Bạch Thanh Dung vui như mở cờ vậy, cô không ngờ anh vẫn còn canh cánh chuyện này. Nếu đã thế thì cô dứt khoát giành một phần bảo hiểm trọn đời cho bản thân mình thôi.

Bạch Thanh Dung tủi thân nói: “Nếu chuyện đó đã xảy ra rồi thì tôi còn có thể làm thế nào chứ, thôi bỏ qua đi, dù gì mọi việc cũng đã qua rồi...”

Lâm Thành Phong nghe Bạch Thanh Dung nói thế, trong lòng càng thêm lo lắng: “Em muốn cái gì tôi cũng có thể cho em.”

Người đàn ông này thật là, Bạch Thanh Dung cô cũng không phải là kiểu phụ nữ ham tiền của anh: “Tôi chỉ mong là sau này anh sẽ không làm những chuyện như vậy với tôi nữa, nếu anh đồng ý thì chúng ta có thể tiếp tục hợp đồng.”

Lâm Thành Phong có hơi ngạc nhiên, bên ngoài không có biết bao nhiêu cô gái tìm đủ mọi cách để leo lên giường của anh, thậm chí còn không từ bất cứ thủ đoạn nào, vậy mà cô gái này cho dù đã rơi vào đường cùng, lại bị anh cưỡng ép nhưng mà cũng chỉ mong anh không quá gần gũi với mình.

“Tôi rất đáng ghét sao?” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói.

“Không, trước đây anh Lâm chọn tổ chức đám cưới giả với tôi không phải là vì hy vọng sẽ không bị trói buộc sao? Cho nên tôi sẽ không trói buộc anh Lâm.” Bạch Thanh Dung thật lòng khi nói ra những lời này, nhưng khi Lâm Thành Phong nghe được thì nó lại mang một ý nghĩa khác.

Những tiếng “anh Lâm” kia làm cho Lâm Thành Phong cảm thấy rất khó chịu: “Tôi đã nói rồi, gọi tôi là Thành Phong.”

“Được rồi, Thành Phong.” Bạch Thanh Dung lẩm bẩm. Khi Lâm Thành Phong nghe thấy Bạch Thanh Dung nhỏ nhẹ gọi tên của mình, trái tim anh như bị điện giật, sau đó lên tiếng đảm bảo: “Thanh Dung, em yên tâm đi, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa.”

Bạch Thanh Dung nghe thấy Lâm Thành Phong đồng ý với lời cầu xin của mình thì thở phào nhẹ nhõm, và vô cùng vui vẻ. Lâm Thành Phong cảm nhận được sự vui vẻ của cô gái trong ngực mình, trong lòng càng cảm thấy thất vọng, cô gái này thật lòng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh...

Hai người không nói một lời mà chỉ yên lặng ôm nhau ngủ...

Khi trời vừa sáng, Lâm Thành Phong lập tức dẫn Bạch Thanh Dung trở về biệt thự. Khi người giúp việc trong nhà nhìn thấy quần áo Lâm Thành Phong bẩn thỉu, còn quần áo Bạch Thanh Dung cũng xốc xếch thì sợ ngây người.

“Thi, hôm qua cô chủ bị sốt nên cô nấu bát canh nóng để cho cô ấy ấm người.” Sau khi dặn dò xong, anh lập tức trở về phòng ngủ để thay quần áo, Bạch Thanh Dung cũng lặng lẽ theo sau.

Sau khi trở về phòng ngủ, Bạch Thanh Dung cảm thấy bụng lại đau: “Tôi cảm thấy hơi chóng mặt nên tôi lên giường nằm nghỉ một lát.” Lâm Thành Phong liếc mắt nhìn cô một cái rồi gật đầu.

Thi mang một cốc nước đường đỏ lên: “Cô chủ, cô mau uống hết nhân lúc còn nóng đi.”

Bạch Thanh Dung không cần nghĩ đã nhận lấy ly nước rồi uống một hơi cạn sạch, Lâm Thành Phong thay bộ vest màu nâu ra thì thấy cảnh này, anh lên tiếng hỏi: “Thi, đường đỏ có thể làm ấm người sao?”

Thi kính cẩn nhận lấy ly nước Tà Bạch Thanh Dung đưa rồi trả lời: “Cậu chủ, hai hôm nay cô chủ đến tháng, còn đường đỏ thì tốt cho phụ nữ trong mấy ngày này.”

“Phải không...” Lâm Thành Phong nghe đến đây liền biết vết máu trên ga giường sáng hôm nọ là gì, cả người anh toát ra hơi thở lạnh lẽo như ác quỷ của địa ngục, Thi thấy khuôn mặt của cậu chủ nhà mình còn đen hơn đáy nồi nhưng cũng không biết mình nói sai ở đâu, vì vậy vội vã chạy ra ngoài phòng ngủ.

“Bạch! Tang! Du!” Lâm Thành Phong gằn từng chữ để gọi tên của cô gái kia, đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái lừa thảm như vậy.

Nếu không phải anh hỏi thêm một câu thì có lẽ sẽ bị Bạch Thanh Dung lừa cả đời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.