Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 58: Chương 58: Mấy trăm tỷ cứ bị anh ném đi như vậy




“Tôi không muốn.” Cô kiên quyết nói, mắt to gắt gao trừng anh.

Anh khẽ nheo mắt nhìn cô. Người phụ nữ này không muốn cho người khác biết chuyện bọn họ là vợ chồng, chỉ cần anh công bố quan hệ giữa hai người, tất cả những tin đồn liên quan tới cô đều dễ dàng giải quyết.

Lâm Thành Phong trầm giọng hỏi: “Em không muốn là vì người đàn ông kia sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, khinh thường nói: “Không liên quan đến người khác.”

“Vậy tại sao không muốn?”

“Chẳng có lý do gì cả, chỉ là không muốn mà thôi.”

“Nếu không phải bởi vì anh ta, tại sao em lại sợ người khác biết được quan hệ của chúng ta như vậy?”

“Em đang bao che cho anh ta.”

“Tôi không có.”

“Vậy thì hãy công bố quan hệ của chúng ta.” Giọng điệu của anh gần như ra lệnh.

“Không được.”

“Xem ra chắc chắn là bởi vì anh ta nên em mới không muốn.”

“Vì sao chuyện gì anh cũng lôi anh ấy vào thế?”

“Tôi nói không đúng sao?”

Cô tức giận lườm anh một cái, không muốn tranh cãi vấn đề không có ý nghĩa này nữa. Có đôi khi, anh thực sự rất cố chấp: “Anh thích nghĩ thế nào thì tùy, tôi mệt rồi.”

Cô bước nhanh lên lầu, trở về phòng ngủ. Trong lòng cô thực sự rất mệt mỏi, ngay cả sức lực để đối phó với Lâm Thành Phong cũng không có, cứ coi như anh là ông chủ của cô đi.

“Không giải thích chính là thừa nhận.” Anh lên tiếng khẳng định.

Đi đến khúc quanh trên cầu thang, cô hơi dừng bước, không nói câu gì, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh.

Dõi mắt nhìn theo lên lầu, anh khẽ ho nhẹ. Cường lập tức cầm trong tay một chiếc hộp tinh xảo đi tới, cung kính đưa cho anh: “Chủ tịch.”

Anh nhận lấy chiếc hộp mở ra, hài lòng quan sát đồ vật bên trong, khóe miệng không nhịn được khẽ dâng lên một độ cong đẹp mắt. Cường đứng ở bên cạnh, ngây ngốc nhìn anh mỉm cười đến hoa mắt.

Mặc dù biết rõ từ sau khi gặp cô Bạch, chủ tịch nhà cậu thường xuyên cười ngốc như vậy, nhưng khi Lâm Thành Phong cười rộ lên thực sự rất đẹp mắt, ngay cả một người đàn ông như cậu ta cũng cảm thấy choáng váng.

“Sao vậy? Không còn chuyện gì làm ư?” Anh khép hộp lại, nghiêm túc nhìn Cường.

“À đúng rồi, tôi còn có việc. Chủ tịch, tôi đi trước.” Cường vụt chạy như một làn khói.

Anh cầm chiếc hộp trên tay nhìn về phía phòng ngủ trên lầu, trong hộp chính là chiếc nhẫn kim cường do bậc thầy thiết kế đá quý nổi tiếng thế giới V.Z tự tay thiết kế, sản xuất. Chỉ một sản phẩm của ông ta cũng có giá bán lên đến hơn ba trăm tỷ.

Huống chi đây lại là viên kim cương xanh lam hiếm hoi mà anh đã đặc biệt khai thác được từ Nam Phi, cộng thêm thiết kế của V.Z, có thể nói là vô giá. Mọi người đều nói, kim cương là bạn của phụ nữ. Chiếc nhẫn này đã được sản xuất vào lúc cô bị bắt cóc.

Nhưng tính cách của V.Z rất kỳ quái, thời gian chế tạo cũng quá lâu, hôm nay mới để Cường tới lấy chiếc nhẫn vô cùng quý hiếm, không có cái thứ hai trên đời này. Đối với Lâm Thành Phong mà nói, chiếc nhẫn này anh chỉ muốn đưa cho cô mà thôi, chỉ cần cô muốn, cho dù là sao trên trời anh cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy được.

Cô đã vì anh mà chịu rất nhiều ấm ức, những điều này anh đều biết. Nhưng anh thực sự không biết phải an ủi phụ nữ như thế nào, Cường nói phụ nữ đều thích đá quý nên anh đã hao tốn rất nhiều tiền bạc chỉ để lấy được chiếc nhẫn kim cương xanh lam hiếm có này.

Hy vọng lát nữa trông thấy nó, tâm trạng của cô sẽ đỡ hơn một chút, như vậy cũng coi như không uổng phí tấm lòng của anh. Lâm Thành Phong nghĩ thầm.

Anh nhẹ nhàng lên lầu, mở rộng cửa đi vào phòng ngủ, trông thấy cô giống như con thỏ nhỏ đang cuộn mình trên ghế sofa trước giường, mái tóc đen dài tùy ý xõa tung, mi mắt nhỏ dài tựa như cánh bướm xinh đẹp.

“Đứng lên.” Anh mở miệng ra lệnh, anh biết cô đang giả vờ. Chỉ vì không muốn để ý tới anh cho nên cô mới giả vờ ngủ, thấy mình bị anh đoán được, cô đành mặt dày giả vờ tới cùng.

Mặc dù nhắm mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông kia đang từ trên cao nhìn xuống, quan sát mắt mình. Cô nhắm mắt thật chặt, hy vọng anh mau rời đi càng sớm càng tốt.

“Tôi có cả trăm biện pháp có thể làm em tỉnh lại. Muốn tôi giúp em tỉnh hay tự mình tỉnh đây?” Lâm Thành Phong nheo mắt nhìn cô.

Cô biết anh nói được nhất định sẽ làm được, hơn nữa để anh làm cô tỉnh lại chắc chắn cô sẽ không kịp hối hận, xem ra hôm nay cô không tránh được anh rồi. So với bị anh ép buộc thà mình ngoan ngoãn tự tỉnh còn tốt hơn.

Mở ra đôi mắt trắng đen rõ ràng, cô ngồi dậy trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn anh. Thấy cô biết điều như vậy, anh cởi áo khoác âu phục, lại mở hai cúc trên áo sơ mi, ngồi xuống cạnh cô.

“Tôi nói rồi, không được gặp người đàn ông kia nữa.” Anh nhắc nhở cô lần nữa, cô chỉ nhìn về phía cửa không nói lời nào. Nếu hôm nay không có Hạ Dũng, sao cô có thể chạy thoát, mặc kệ đám người đó là bị người khác thuê hay là thành phần điên cuồng trên mạng xã hội thì bọn họ đều có ác ý với cô.

Bản thân trở thành người bị hại trên internet, bị người ta chặn trước cửa nhà, khốn cùng đến mức phải nhảy cửa sổ chạy trốn. Lúc đó người mà cô gọi là chồng đang ở nơi nào? Vậy mà lúc cô trở về, anh lại chỉ biết ngang ngược không cho phép cô đến gần người đàn ông khác.

Trong lòng cô âm thầm cười lạnh, bỗng anh kéo cánh tay phải của cô qua, lấy ra chiếc nhẫn dịu dàng đeo vào ngón áp út của cô.

Viên kim cương xanh lam hiếm có tỏa sáng lấp lánh nằm trên ngón tay thon dài trắng nõn của cô, rực rỡ đến trong suốt. anh hài lòng cười nói: “Thích không?”

Dựa vào trực giác cô biết chiếc nhẫn này nhất định có giá trên trời. Không chút do dự, cô lập tức tháo chiếc nhẫn ra trả lại cho anh: “Cái này quá đắt, tôi không thể nhận được. Cảm ơn lòng tốt của anh.”

“Em là vợ của tôi, chỉ có những thứ quý hiếm mới xứng với em.” Anh nghiêm mặt nói tỏ ý chỉ cần cô mở lòng liền có thể chấp nhận.

“Cảm ơn chủ tịch Lâm, tôi không thích mấy thứ này.” Cô thản nhiên nói. Thực sự cô không phải là thánh, phụ nữ trời sinh đều không thể rời mắt khỏi đá quý và kim cương sáng chói, nhưng cô từ chối là vì cô có nguyên tắc của mình.

Dưới cái nhìn của cô, anh làm vậy chẳng qua giống như đối xử với những người phụ nữ khác bên cạnh anh mà thôi, lúc không vui thì dỗ dành vài câu. Cô không phải là loại người như vậy.

“Chủ tịch Lâm? Em cũng gọi Hạ Dũng là chủ tịch Hạ sao?” Lâm Thành Phong nheo mắt nói. Anh cảm thấy rất khó chịu khi cô xưng hô lạnh nhạt với mình như vậy. Cô không phải là cấp dưới của anh, càng không phải là bạn bè hợp tác làm ăn mà là vợ của anh.

“Tôi và Hạ Dũng là bạn bè.”

“Bạn bè? Bạn bè trai gái sao?”

“Phải đấy, anh hài lòng chưa?” Câu nào của anh cũng nhắc đến Hạ Dũng, cô quả thật hết chỗ nói rồi. Nếu anh đã hy vọng bọn họ có gì đó với nhau, vậy cô dứt khoát thừa nhận thuận theo nguyện vọng của anh là được.

Anh nhíu chặt mày, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Mỗi ngày em ở cạnh tôi vẫn luôn nghĩ tới người đàn ông kia sao?”

“Anh nói rất đúng, không phải anh nghĩ vậy sao?” Cô quẳng hết tất cả tính cách tốt đẹp của mình đi, nhìn thẳng vào anh. Người đàn ông này nhất định đã bị thần kinh, nhân cách phân liệt rồi.

Lầm Thành Phong là người vô cùng nhạy bén, đương nhiên anh nghe ra được ý tứ trêu chọc cùng khinh thường trong giọng cô: “Em đang giận tôi?”

“Không dám.” Cô bướng bỉnh lên tiếng.

“Đói bụng chưa, tôi đưa em ra ngoài ăn.” Không đợi cô kịp mở miệng, anh đã lập tức kéo cô đứng dậy. Bạch Thanh Dung lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Anh nhanh nhẹn đỡ lấy cô, dịu dàng nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy?” Cô tức giận liếc mắt nhìn anh. Nếu không phải tại anh đột nhiên nổi điên, sao cô có thể không vững trọng tâm mà suýt té ngã chứ?

Anh đưa cô tới một nhà hàng đắt tiền thuộc quản lý của tập đoàn Lâm Thị. Sau khi bọn họ vừa ngồi xuống bàn ăn cao cấp, ông chủ nhà hàng vội vàng chạy tới xun xoe lấy lòng. Cơ hội có thể gặp được chủ tịch không có nhiều, ông ta nhất định phải biểu hiện thật tốt.

“Chủ tịch Lâm, anh…” Lời còn chưa dứt đã bị Lâm Thành Phong cắt đứt: “Bày lên mấy món đặc sắc.” Loại người tâng bốc nịnh hót anh đã gặp rất nhiều rồi, không có ai kém người quản lý này cả. Anh chỉ muốn tới đây ăn cơm với vợ chứ không phải để nghe người khác lấy lòng.

Quản lý nhà hàng thấy anh thờ ơ không phải là người chủ dễ nói chuyện, liền ủ rũ ỉu xìu. Lại nhìn đến vẻ mặt không chút thay đổi của Bạch Thanh Dung, rất nhanh trong lòng ông ta đã từ bỏ ý định nịnh hót. Biết rõ hôm nay hai người chủ này không dễ chọc vào, ông ta lập tức chạy đến nhà bếp chuẩn bị.

Rất nhanh, những món ăn kiểu tây đủ sắc đủ vị được bày trên bàn: “Thanh Dung, em ăn nhiều một chút.”

“Ừ.” Cô khẽ gật đầu, cầm dao nĩa lên, im lặng không nói một câu.

Bữa cơm này yên tĩnh đến kì lạ nên rất nhanh hai người đã ăn xong.

“Hai người bắt đầu từ khi nào?” Lắc lắc ly rượu trong tay, anh bình tĩnh nhìn cô. Nhất thời cô không kịp phản ứng rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì.

“Bắt đầu cái gì cơ?”

Anh đặt ly rượu lên bàn, đưa tay nới lỏng cà vạt, nguy hiểm nhìn cô nói: “Em thường xuyên gặp người đàn ông kia?” Từ sau khi cô về nhà, anh vẫn không chịu buông tha cho cô và Hạ Dũng. Lúc này, cho dù cô có ngốc đến mấy cũng biết anh đang buồn bực.

“Lần trước bị bắt cóc anh ấy đã cứu tôi. Chúng tôi chỉ là bạn bè, anh thực sự suy nghĩ nhiều rồi.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Từ trong mắt cô anh không tìm thấy một tia lừa dối nào. Lần này anh tin cô.

Nghe anh nói vậy, cô quả thực hết chỗ nói với anh rồi. Anh quan tâm đến quan hệ của cô và Hạ Dũng chẳng qua cũng chỉ vì anh là đàn ông. Vốn dĩ đàn ông luôn có ham muốn chiếm hữu rất cao, anh không hy vọng cô liên quan đến người khác mà thôi, không hề có ý gì khác.

Cho dù là chủ tịch ngồi tít trên cao thì cũng ích kỉ muốn chiếm làm của riêng, sống theo chủ nghĩa đàn ông. Đa số bọn họ đều tệ hại như vậy.

“Tôi muốn đi về nghỉ ngơi.” Cô dịu dàng nói với anh. “Được.” Anh gật đầu đồng ý.

Ngồi vào trong xe, cô từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Anh cố chấp kéo tay cô qua, đeo chiếc nhẫn kim cương xanh lam vào ngón áp út của cô. Cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo, cô khẽ mở mắt nhìn anh.

“Chủ tịch Lâm, ý tốt của anh tôi xin nhận. Nhưng tôi không cần chiếc nhẫn này.” Cô lập tức tháo chiếc nhẫn ra trả lại cho anh, vậy mà anh lại chỉ yên lặng nhìn cô.

“Tôi đã cho đi thứ gì sẽ không bao giờ lấy lại.” Anh vẫn ngang ngược như vậy. “Cho dù em có muốn hay không thì tôi cũng đã tặng rồi.”

Lâm Thành Phong cố chấp, cô còn cố chấp hơn anh. Cô kiên trì nhét nhẫn vào trong tay anh.

“Bạch Thanh Dung, em chắc chắn không muốn?” Ánh mắt anh lạnh lẽo, giọng nói rét buốt như băng khiến cô cảm thấy thiếu tự tin: “Không muốn.”

“Được.” Anh nhấn nút mở cửa xe, dứt khoát ném chiếc nhẫn giá trên trời này ra ngoài.

Cô không thể kiềm chế mà trợn to hai mắt. Trên đường đi tới nhà họ Lâm tất cả đều là đường núi, vị trí bên ngoài cửa sổ xe chính là sườn núi, chắc chắn không thể tìm được chiếc nhẫn kia. Hơn nữa, Cường còn lái xe nhanh như vậy.

“Lâm Thành Phong, anh làm gì thế?” Cô nghẹn ngào kêu lên. Chiếc nhẫn kia chắc chắn không dưới mấy trăm tỷ, coi như anh có tiền, nhưng đó là mấy trăm tỷ đấy, cứ như vậy bị anh ném đi. Mặc dù không phải là tiền của cô, nhưng thấy thế cô cũng vô cùng đau lòng.

“Sự tồn tại của nó chính là để lấy lòng em. Nếu em không thích, không muốn nhận nó, vậy thì ném đi cũng không tiếc.” Anh nhẹ bẫng nói.

Cô không thể tin nổi nhìn anh. Cô cảm thấy người đàn ông này thực sự ngày càng nguy hiểm, mấy trăm tỷ nói ném liền ném luôn, hơn nữa suy luận đó của anh rốt cuộc là cái chó má gì vậy?

“Lấy lòng tôi? Anh ném nó đi không phải rất đáng tiếc sao. Anh có thể giữ lại tặng cho những người khác, ném đi như thế thật sự quá lãng phí.” Cô đau lòng nói.

Ánh mắt anh sắc bén thờ ơ đảo qua nhìn cô, cắn răng nghiến lợi nói: “Người phụ nữ này, tôi sẽ khiến em hối hận vì đã nói ra những lời này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.