"Cô rất ghét anh ta?" Vũ Vi Lệ hỏi.
Huỳnh Thanh Hà nghiến răng: "Ghét cay ghét đắng, anh ta cậy mình có tiền có quyền, lúc nào cũng gây khó dễ với tôi. Hừm, tôi rất ghét bị người khác khi dễ, nhất là hắn."
Nghĩ lại mấy chuyện trước kia Nghị Đình Quân từng gây gổ với mình, Huỳnh Thanh Hà hận không thể bóp chết anh. Bây giờ thì tốt rồi, cô đã có cơ hội chỉnh người rồi. Quan trọng hơn là, nhân cơ hội này, cô sẽ khiến anh ta phải yêu cô, nhất định là vậy. Nếu Nghị Đình Quân không hề bị lay động, chứng tỏ anh ta thật sự có bản lĩnh.
Huỳnh Thanh Hà nghĩ đến kế hoạch hoàn hảo của mình, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt vô cùng xảo quyệt.
Thấy thái độ này của Huỳnh Thanh Hà, Vũ Vi Lệ ngớ người, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Bởi chị ta biết, mất trí là Huỳnh Thanh Hà giả vờ, còn nụ cười đó là có ý gì, chị ta cũng không mấy bận tâm. Nhưng chuyện Huỳnh Thanh Hà phụ trách số tiền để chữa trị cho Vũ Vĩnh Thiên, chị ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Ngẫm nghĩ rất lâu, dường như nghĩ được gì đó, ánh mắt Vũ Vi Lệ thay đổi, nói: "Việc tôi nói kia cô định như thế nào? Tôi thấy Nghị Thiếu đó cũng không tồi, nhưng muốn tiếp cận người có địa vị cao như anh ta chắc chắn không hề dễ dàng. Nếu cô nghe theo chủ ý của tôi, có gì khó khăn, tôi sẽ giúp đỡ…" Vũ Vi Lệ nói, con ngươi đen láy mang một sự u ám khiến người ngoài cảnh giác.
Vậy là đủ rõ, bác sĩ Lệ đó là một người không hề đơn giản. Chị ta và Huỳnh Thanh Hà có rất nhiều lựa chọn khác. Nhưng không, họ lại có cùng một suy nghĩ. Đúng là chị em tốt của nhau!
Huỳnh Thanh Hà nhìn cô gái mang bộ đồ trắng trước mặt với ánh mắt kỳ lạ, ngạc nhiên. Thấy vậy bác sĩ Lệ có phần lúng túng.
"Cô biết bộ mặt thật của tôi rồi đấy. Phải, tôi chính là một người phụ nữ xấu xa như vậy, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ tự mình nghĩ cách lo liệu. Tôi chỉ muốn thấy tình yêu của cô dành cho Vĩnh Thiên vĩ đại cỡ nào mà thôi."
Càng nói, nụ cười trên môi Huỳnh Thanh Hà càng tươi khiến Vũ Vi Lệ đỏ mặt. Chị ta xấu xa ư? Cô cũng có gì là tốt đẹp? Làm người, có mấy ai là hoàn hảo cả đâu. Hoàn cảnh đưa đẩy, ai rồi cũng sẽ đến bước đường cùng.2061754_2_25,60Huỳnh Thanh Hà lên tiếng: "Tôi đã có tính toán cả rồi, tôi biết hậu quả của chuyện này mang lại ghê gớm cỡ nào, nhưng mạng người quan trọng, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Chị chỉ cần giúp tôi giấu chuyện giả vờ mất trí là được, Nghị tổng chắc chắn sẽ nghe theo lời tôi nói." Cô cười nham hiểm: "Vì anh ấy cần tôi."
"Cô tự tin như vậy sao? Nghị Thiếu… nghe đồn không mấy hứng thú với phụ nữ."
Huỳnh Thanh Hà biết Vũ Vi Lệ là hiểu nhầm ý cô muốn nói đến. Nhưng không sao, dù sao rõ hay không chị ta cũng chẳng cần phải biết. Còn cái mật mã trên laptop của Nghị Đình Quân đó, chắc chắn phải có Huỳnh Thanh Hà mới mở được.
Sở dĩ không đem đi phá khóa là bởi vì, sự liên kết kia có chút đặc biệt. Phá, sẽ mất đi toàn bộ tài liệu. Huỳnh Thanh Hà biết cũng là do đợt trước cô đã phá một lần, tất nhiên là đã mất đi sạch. Cũng may bằng phương pháp riêng của mình, cô đã khôi phục lại được, nếu không chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Nghị Đình Quân hiểu rõ điều đó hơn ai hết, nên anh chắc chắn sẽ không dại dột mà đem đi cho người ta phá khóa, nếu không sẽ mất trắng cả đống tài liệu quan trọng.
Huỳnh Thanh Hà cười nói: "Không thử sao biết ớt cay? Chuyện này chị không cần lo. Thiên có gì chuyển biến chị phải ngay lập tức nói cho tôi biết, nhất định không được giấu tôi chuyện gì."
"Tôi biết rồi!" Vũ Vi Lệ điềm nhiên trả lời.
Huỳnh Thanh Hà còn giải thích chuyện mấy tấm ảnh hôm đó cho Vũ Vi Lệ. Rằng người trong hình đó không phải là cô, mặc dù cô chẳng có thù oán gì với ai, nhưng không biết ai lại muốn hại cô đến mức này. Cô đâu biết, Vũ Vi Lệ chính là người rõ nhất chuyện này, chị ta ngập ngừng, có chút xấu hổ. Tất nhiên Vũ Vi Lệ biết người trong hình đó không phải là Huỳnh Thanh Hà rồi, nhưng đây cũng là một chuyện khó có thể nói rõ với Huỳnh Thanh Hà được, tốt nhất cô vẫn nên nghĩ như vậy sẽ tốt hơn là biết sự thật.
Sau một hồi trò chuyện, bác sĩ Lệ có ca phẫu thuật nên rời đi. Huỳnh Thanh Hà lại trở lại với gương mặt ngây thơ hồn nhiên, thật khó để nhận ra con người thật của cô. Cũng thật tiếc khi cô không thể là một diễn viên, diễn xuất của cô tốt đến vậy kia mà.
Nghị Đình Quân mặt nhăn nhó khó chịu khi Huỳnh Thanh Hà đòi đi chơi. Nhưng vì bác sĩ Lệ đã nói, nếu tâm trạng tốt, cô sẽ nhớ lại mọi chuyện, nể tình Huỳnh Thanh Hà là bệnh nhân, Nghị Đình Quân miễn cưỡng đưa người đi dạo hóng mát.
Cũng chẳng có nơi nào hay ho, chỉ là đi lòng vòng trong khu vực bệnh viện. Nghị Đình Quân đã mất hết kiên nhẫn mà người phụ nữ đáng ghét này vẫn muốn đi tiếp khiến anh vô cùng khó chịu.
Ngồi xuống hàng ghế xanh, Nghị Đình Quân dựa lưng dạo thành ghế, mắt nhắm như chết. Hai chân anh bị Huỳnh Thanh Hà hành hạ đến nỗi sắp gãy luôn rồi. Nghị Đình Quân vốn ít đi bộ, anh đi đâu cũng sẽ có xe riêng đưa đón, đằng này bây giờ bắt anh phải đi lòng vòng trong khu này, khác nào giết anh.
Huỳnh Thanh Hà ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hai mắt híp lại, khuôn miệng nhỏ chúm chím cười rất tươi. Nghị Đình Quân càng nhìn càng thấy không vừa mắt, nên anh nhắm mắt luôn lại cho khỏi phải tức giận với một kẻ ngốc như người phụ nữ này.
"Thật mất mặt khi phải nghe theo từng lời chỉ thị của một người phụ nữ." Nghị Đình Quân nhắm mắt, day day thái dương. Bị một người phụ nữ dắt mũi, anh sao có thể không tức giận. Có điều, tức giận nhưng lại không thể phát hỏa thì lại càng khó chịu hơn.
"Quân, anh mệt sao?" Huỳnh Thanh Hà tỏ ra quan tâm hỏi hăn, nhưng Nghị Đình Quân chẳng thèm trả lời. Thấy vậy, hai má Huỳnh Thanh Hà phụng phịu không vui.
Nãy giờ cô luôn gọi anh là Quân, vừa ngắn gọn vừa thân mật. Nghị Đình Quân tất nhiên không vui, anh không cho phép người khác gọi anh thân mật như vậy, nhưng cũng không có cách nào bịt miệng cô lại. Hơn nữa cô còn đang là một bệnh nhân, nên anh cũng chẳng thèm so đo.
Biết rõ anh là một tổng tài cao cao tại thượng, quen thói được người khác phục tùng mình, giờ đây phải nhẫn nhục nghe theo người khác, anh đã tức muốn hộc máu. Nhưng như vậy Huỳnh Thanh Hà lại càng hứng thú. Ai bảo trước kia anh cứ thích bắt nạt cô, bây giờ cô chơi lại; có việc cỏn con này thôi mà, đâu khó khăn hay nghiêm trọng gì lắm.
4 tiếng đẩy xe lăn, Huỳnh Thanh Hà cũng đã rất cảm phục lòng chịu đựng của anh rồi. Anh chính là một đại nam nhân tuyệt vời! Rất biết nhẫn nhịn với những người phụ nữ thấp kém như cô.
Tuy nhiên cô vẫn chưa hả lòng, muốn công kích anh thêm nữa. Cô chống tay xuống đùi, hai mắt mở to trông vô cùng dễ thương. Nghị Đình Quân ngẩng đầu, chặm phải ánh mắt ngây thơ đáng yêu đó thì ngây ra giây lát, sau đó vội vàng cụp mắt xuống.
Mười ngón tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ vào mặt theo từng nhịp, Huỳnh Thanh Hà nhím môi, nheo hai mắt lại như đang suy nghĩ. Một lúc sau, cô thở dài, mặt ủ rũ.
"Quân, có phải anh không khỏe bằng Vương không? Ngày trước Vương rất rất khỏe_"
"Ai nói tôi không khỏe? Nghị Đình Quân tôi chưa từng thua kém ai... Cô còn nói nữa có tin tôi cắt sạch lương của cô hay không. "
Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Nghị Đình Quân hùng hổ đứng dậy, vòng ra đằng sau đẩy chiếc xe đi. Bị dọa cắt lương, Huỳnh Thanh Hà có chút sợ và lo lắng, hình như anh đã nắm được điểm yếu của cô rồi. Nhưng Huỳnh Thanh Hà vẫn không kiềm chế được, cô cúi đầu, hai bờ vai run lên liên hồi.
Nghị Đình Quân vì ở đằng sau, vì thế anh tưởng rằng do mình lớn tiếng nên Huỳnh Thanh Hà khóc. Anh lại hốt hoảng, từ lúc cô trợ lý phiền phức này của anh bị xe tông, giống như liền trở thành một người khác. Nói đúng hơn là tính cách rất rất là bánh bèo, trẻ con. Thật khiến anh tức chết đi được.
"Cô… cô khóc sao?" Anh hỏi.
Huỳnh Thanh Hà thôi cười, lắc đầu lia lịa: "Không, không phải, em thấy hơi lạnh chút thôi."
Thật ra, Vương mà Huỳnh Thanh Hà vừa nhắc đến chẳng phải là người nào, chỉ là một chú cho ngày trước Huỳnh Thanh Hà nuôi mà thôi. Đáng tiếc, Vương ngã bệnh và chết từ nửa năm trước rồi.
Do không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt đó của Huỳnh Thanh Hà nên tất nhiên anh dễ dàng tin lời cô nói. Một cô gái đẩy một bà lão đi qua, trên đùi bà lão đắp một tấm khăn mỏng. Nghị Đình Quân nhìn theo, ngẫm nghĩ rồi qua lấy luôn tấm khăn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.