Nghị Đình Quân chẳng bận tâm, ra vẻ khinh bỉ, "Tôi mà lại đi ăn với một cô gái quê mùa như cô?"
Mặc dù mồm mép của Nghị tổng có chút độc địa, nhưng Huỳnh Thanh Hà biết anh không có ý xấu, cô chỉ nhoẻn miệng cười khích khích. Trưa hôm ấy cô vẫn thành công dụ dỗ anh đi ăn với mình đó thôi, ra vẻ cái gì chứ?
Huỳnh Thanh Hà không biết, đây là lần đầu tiên Nghị tổng của cô công khai đi ăn thế này với một cô gái, huống hồ lại là một cô gái không có chút tiếng tăm hay thế gia giàu có như cô.
Nghị Đình Quân cũng không biết là bị ma xui quỷ khiến hay gì mà lại ngoan ngoãn đi ăn với cô. Anh vẫn tự nhủ, chỉ là hôm qua chửi cô hơi quá đáng, hôm nay đi ăn với cô coi như bù lại cho cô.
Tin Nghị tổng của tập đoàn Hoà Lâm đi ăn với cô trợ lí mới ngày hôm sau đã vang xa, tuy nhiên cũng nhanh chóng bị hạ xuống, cũng không còn ai dám nhắc đến chuyện này nữa. Huỳnh Thanh Hà ngây ngốc nói:
"Không hổ là Nghị gia, chuyện gì cũng đâu vào đấy. Hầy, cảm thấy mình thật nhỏ bé, có nên từ bỏ ý định quyến rũ hắn ta không đây? Nhưng quán bar đó cũng không thể đi làm được rồi." Huỳnh Thanh Hà thở dài ngao ngán.
"Quyến rũ? Em định quyến rũ ai?" Phùng Uyên Linh xuất thần nhập quỷ, chị ta đã đứng đằng sau lưng Huỳnh Thanh Hà từ thủa nào.
"Ối, chị định hù chết em đấy hả?"
Cả hai cùng bật cười. Huỳnh Thanh Hà kéo ghế bên cạnh cho Phùng Uyên Linh ngồi, hai người khá ăn ý nhau nên thường tìm nhau tán chuyện.
Phùng Uyên Linh hỏi: "Nãy em nói em định quyến rũ ai cơ?"
Huỳnh Thanh Hà cười ha hả: "Vậy em quyến rũ Phùng - Uyên - Linh có được không?"
Hai mắt Phùng Uyên Linh sáng long lanh:
"Được chứ. Chị sẵn sàng nuôi em!"
"Được thôi. Chị nói rồi đấy nhé!"
Cả hai lại cười, Huỳnh Thanh Hà chỉ coi câu nói của chị Uyên Linh như là một câu nói đùa vui, nhưng cô nào ngờ được Phùng Uyên Linh đã sớm có tình cảm với cô rồi.
Huỳnh Thanh Hà nhớ ra chuyện lúc sáng liền hớn hở kể:2049282_2_25,60"Đúng rồi chị Uyên Linh xinh đẹp, em không cần phải xa chị nữa rồi, Nghị tổng nói sẽ không đuổi việc em!"
Huỳnh Thanh Hà cười toe toét, giơ giơ bản hợp đồng trước mặt Phùng Uyên Linh. Phùng Uyên Linh thấy cô vui vẻ thì chỉ cười hiền:
"Chị biết chuyện rồi, cho dù Nghị tổng có đuổi việc em thật thì chị cũng sẽ ngăn cản…"
"Thật sao? Hình như gia thế chị cũng không đơn giản nhỉ."
"Tất nhiên, Phùng gia cũng không thua kém gì Nghị gia đâu tiểu thư nhỏ ạ. Hơn nữa chị cũng theo Nghị tổng lâu vậy rồi, chị không cho phép, anh ta cũng sẽ chẳng dám đuổi việc em đâu."
Huỳnh Thanh Hà trợn tròn mắt há hốc, ngạc nhiên, rồi bỗng chợt ôm chầm lấy Phùng Uyên Linh như bắt được vàng.
"Ôi, quen chị lâu vậy rồi mà em chẳng hay biết gì về chị, thật không ngờ chị lại mạnh như vậy. Phùng Uyên Linh, em sẽ không buông tha cho chị đâu, em muốn tiền của chị cơ."
Phùng Uyên Linh phì cười trước sự nhõng nhẽo đáng yêu của Huỳnh Thanh Hà. Cô gỡ người Huỳnh Thanh Hà đang bám trên người mình ra rồi nói:
"Đúng rồi, Nghị tổng nói mấy hôm nữa sẽ đi công tác nước ngoài, anh ấy muốn cô đi cùng."
"Đi công tác sao?"
"Phải!"
"Tốt quá rồi, vậy càng có cơ hội để tiếp cận Nghị tổng chứ sao." Hai mắt của Huỳnh Thanh Hà sáng rực, tràn đầy niềm vui.
Phùng Uyên Linh cau mày, "Tiếp cận? Hoá ra em muốn quyến rũ Nghị tổng, tại sao?"
Huỳnh Thanh Hà thấy thái độ khác thường của Huỳnh Thanh Hà thì ngây người. Song cô mạnh mồm mạnh miệng là vậy, nhưng trong lúc nghiêm túc, cô cũng chẳng muốn phải nói mình vì tiền nên mới muốn tiếp cận anh ta.
Huỳnh Thanh Hà cười ngô nghê rồi hớt cọng tóc trên mặt nói nhỏ:
"Vì anh ấy đẹp trai!"
Nói xong Huỳnh Thanh Hà nháy mắt với Phùng Uyên Linh rồi vụt mất sau cánh cửa. Phùng Uyên Linh đứng hình, một cảm giác khó tả trào dâng, cô xoay đi xoay lại cũng chẳng biết phải làm gì, cũng gần hết giờ làm việc nên cô liền xách túi ra về trước.
Huỳnh Thanh Hà tung tăng đến phòng làm việc của Nghị Đình Quân. Đến ngoài, cửa khép hờ, cô nhẹ nhàng kéo cánh của ra rồi thò đầu ngó vào trong. Đôi đồng tử của Huỳnh Thanh Hà mở to hết cỡ, cô dụi dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.
Trong căn phòng làm việc chỉ toàn là một màu trắng, không trang trí, không gì hết. Trên bàn làm việc là một người đàn ông với chiếc áo sơ mi trắng muốt, anh ta đang nằm dài trên bàn, ngủ say xưa.
Huỳnh Thanh Hà rón rén đi vào trong, cô ngồi vào ghế bên kia đối diện, ngắm nhìn chàng trai đó ngủ, bớt giác bật cười. Không gian yên tĩnh bỗng bị tiếng cười làm chấn động, Nghị Đình Quân cũng cựa quậy sắp tỉnh. Huỳnh Thanh Hà nhanh bóng đưa tay lên bịt miệng, người như đông đá, không dám động đậy. Nghị Đình Quân giống như chú mèo nhỏ, chẳng hay biết gì, ngoan ngoãn ngủ tiếp.
Huỳnh Thanh Hà thở phào, nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, trước khi đi còn để lại một mẩu giấy nhỏ trên bàn làm việc của anh.
Sau khi Huỳnh Thanh Hà rời đi không lâu, Nghị Đình Quân cũng đã tỉnh dậy. Anh vươn vai ngáp dài một cái, lúc này anh mới để ý mẩu giấy xanh lam trên bàn.
"Nghị tổng, anh hãy mau mau dậy rồi về nhà thôi, trời sắp mưa rồi, chắc hẳn sẽ mưa rất to đấy, về đi đường cẩn thận. Nhớ phải ăn bữa tối, đi ngủ sớm, Trợ lí Hà của anh về trước đây, yêu anh!"
Cuối tờ giấy còn vẽ hai hình trái tim nguệch ngoạc. Nghị Đình Quân nhìn nhìn tờ giấy hồi lâu, song tiện tay ném luôn vào sọt rác.
"Vô vị!"
Anh khoác áo vào rồi chuẩn bị rời đi, đi được vài bước anh bỗng dừng chân, nhìn xuống sọt rác ngẫm nghĩ thế nào rồi lại nhặt mẩu giấy đó lên, phủi phủi rồi nhét vào trong túi áo. Ngôn Tình Sủng
Huỳnh Thanh Hà ra về, bắt gặp Phùng Uyên Linh đang ngồi trong một quán nhỏ uống rượu, cô khá bất ngờ, nhưng rồi cũng bảo tài xế dừng xe và đi vào trong.
"Chị Uyên Linh, sao chị lại ở đây?"
Phùng Uyên Linh: "Chị…" Bị bắt gặp trong tình trạng này, chị ta có chút bối rối.
"Chị uống rượu sao? Có chuyện gì thế?"
Phùng Uyên Linh im lặng không nói. Huỳnh Thanh Hà ngồi xuống bên cạnh, gỡ chai rượu từ tay Phùng Uyên Linh ra để trên bàn, lo lắng dò xét biểu cảm của Phùng Uyên Linh.
"Chị Uyên Linh, có chuyện gì khó nói sao?"
Phùng Uyên Linh nhìn Huỳnh Thanh Hà với ánh mắt trìu mến: "Thanh Hà, hình như chị thích một người mất rồi!" Nói đúng ra phải là, Huỳnh Thanh Hà hình như chị thích em mất rồi! Tuy nhiên cô không muốn sẽ doạ Huỳnh Thanh Hà sợ, cũng biết cô ấy sẽ khó mà chấp nhận điều này. Bởi vì, cả hai đều là con gái!
"Người đó đặc biệt lắm sao?" Huỳnh Thanh Hà hỏi.
Phùng Uyên Linh: "Ừ, người đó rất đặc biệt, rất đáng yêu, người ấy luôn cho chị cảm giác ấm áp, vui vẻ, luôn gợi cho chị có cảm giác muốn bảo vệ, che chở người đó… Mãi mãi!"
Huỳnh Thanh Hà cầm lấy tay Phùng Uyên Linh nhẹ nhàng vuốt ve, âu yếm: "Chị thích người ta thì phải nói người ta mới biết đường mà đáp trả chứ. Trông chị thẳm chưa kìa!"
Phùng Uyên Linh không hiểu sao đến nước này cô lại đi thích một người phụ nữ. Càng không biết tại sao cô lại thích Huỳnh Thanh Hà, có lẽ là do cô gái này đã sưởi ấm trái tim băng giá của cô.
Ai nói giàu thì sẽ hạnh phúc? Sự thật đều chẳng giống như nhiều người nghĩ.
Phùng Uyên Linh cười chua chát lắc đầu, "Không thể nói!"
"Tại sao?"
Huỳnh Thanh Hà bất mãn. Phùng Uyên Linh nhìn cô, cảm thấy cô nhóc này thật ngây ngô và đáng yêu làm sao.
"Chị với người ấy vốn chẳng chung đường, vậy thì nói ra để làm gì chứ? Chị thà giữ tình yêu đó lại cho mình, mãi mãi chôn vùi, không cho người ngoài biết…"
Huỳnh Thanh Hà chu mỏ, Phùng Uyên Linh chỉ cười, nụ cười có phần gượng gạo uốn éo. Chị ta lại muốn uống rượu giải sầu, Huỳnh Thanh Hà dứt khoát không cho chị ta đụng vào nữa, kéo người ra về.
Phùng Uyên Linh bị Huỳnh Thanh Hà lôi ra ngoài nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Thanh Hà, chị thấy lạ lắm, em nói xem, tại sao chị lại thích người đó đến thế? Rõ rằng người ấy cũng chẳng có gì là khác biệt lắm. Nhưng… Hình như chị thật sự thích cô ấy."
"Chị uống say quá rồi!"
Huỳnh Thanh Hà không nhận ra sự khác biệt trong câu nói của Phùng Uyên Linh, cô lôi chị ta ra đến ngoài đường, bắt một chiếc taxi về. Huỳnh Thanh Hà thở dài nhìn bộ dạng của Phùng Uyên Linh lúc này, cô cũng là một kẻ si tình như vậy. Rốt cuộc thì tình là chi mà ai cũng muốn có được? Tình? Thật sự khiến con người ta chết mê chết mệt với nó, nhưng bản thân lại tự nguyện sống như vậy đấy!