Tổng Tài! Anh Bị Tôi Chinh Phục Rồi

Chương 27: Chương 27: Xem ra em không đến nỗi vô tình




“Chúng ta...đi ăn nhé, tôi còn chưa ăn cơm đâu. Đói chết mất thôi.”

“Đi, đi chứ.” Vừa nhắc đến ăn hai mắt Huỳnh Thanh Hà đã sáng như sao, gương mặt tràn ngập sung sướng.

Nghị Đình Quân sầm mặt, nghiêm túc nói: “Không được đi!”

Vừa cất giọng đã khiến cho bầu không khí ngột ngạt quay trở lại, vẫn là Nghị Đình Quân vĩ đại nhất. Câu nói của anh thốt ra cũng cùng lúc dập tắt luôn tâm hồn ăn uống đang trỗi dậy của hai người trước mặt.

Huỳnh Thanh Hà mặt mày cau có khó chịu, sau đó dẩu môi buông lời chất vấn: “Tại sao chứ? Mỗi việc đi ăn cũng không được hay sao?”

“Cô rất tự tin về sức khỏe của mình? Hình như bị thương cũng chẳng nghiêm trọng lắm.” Nghị Đình Quân nói câu nào là khó nghe câu đấy, còn có phần miệt thị trong ánh mắt.

Huỳnh Thanh Hà: “Cũng không đến nỗi quá kinh khủng, vẫn có thể đi lại được.” Cô ngước đầu nhìn anh, “Tóm lại đi ra nhà hàng ăn vẫn không phải là vấn đề.”

Cô vừa dứt lời, gương mặt Nghị Đình Quân càng tối đen: “... Ít nhất thì cũng cần một tuần để hồi phục, trước lúc đó không được sự cho phép của tôi, cô tuyệt đối không được bước ra khỏi căn nhà này.”

“Hả?” Huỳnh Thanh Hà vô cùng bất mãn, “Như vậy mà cũng được sao?”

“Cố có ý kiến?”

“Tất nhiên… Tất nhiên không có.” Huỳnh Thanh Hà tự ý thức được mình vốn là người yếu thế, đấu khẩu với tảng băng ấy chỉ có vô ích nên chọn cách khuất phục.

“Đó là sự sủng ái đặc biệt đến từ Nghị thiếu gia đấy. Tôi lớn lên với Quân từng này còn chưa thấy có ai được quan tâm chu đáo như cô đâu, cô ăn ở tốt thật đấy.” Vương Mặc Tiêu mang bộ dáng cà lơ cười cười nói nói với Huỳnh Thanh Hà.

Vừa dứt lời, một ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào Vương Mặc Tiêu. Anh ta đảo mắt thăm dò, biết mình lỡ lời nên vội chuyển sang chủ đề khác.

“E hèm, vậy… Không ra ngoài ăn nữa, ăn ở đây là được rồi.” Vương Mặc Tiêu cất cao giọng gọi lớn, “Quản gia, mau đi bảo người chuẩn bị đồ ăn đem đến cho chúng tôi đi, tiểu thư xinh đẹp này đói rồi.”

“Vâng vâng, tôi sẽ đi ngay.” Quản gia Tư đáp, sau đó hướng phía nhà bếp mà rời đi.

***

Sau bữa ăn, Huỳnh Thanh Hà bụng căng tròn, ăn no lại buồn ngủ khiến cô ngáp ngắn ngáp dài. Chẳng bao lâu sau, dường như Huỳnh Thanh Hà đã thật sự chìm vào mộng đẹp.

Hai người đàn ông cao to mang phong thái bức người đang đứng trước chiếc ghế sofa, nhìn cô gái nhỏ đang cuộn mình ngủ ngon lành trên đó.

“Tôi cảm thấy cô gái này có phần không bình thường, mà hình như cũng rất quen mắt.” Giọng nói nghiêm túc có phần lạnh nhạt vang lên, chẳng còn vẻ đùa cợt, thích trêu chọc người như khi nãy, con người này mới chính là con người thật của cảnh sát trưởng Vương Mặc Tiêu. Vừa nghe tiếng anh ta sống lưng đã lạnh toát, khí thế cũng không khắc Nghị Đình Quân là bao.

Nghị Đình Quân nhếch môi cười lạnh: “Chẳng phải chú đang điều tra vụ tai nạn của cô ấy sao? Nhìn ảnh nhìn người thì có gì mà không quen mắt.”

Vương Mặc Tiêu nhắm chặt hai mắt như đang cố nhớ lại điều gì đó, lát sau mắt cậu sáng lên: “Tôi nhớ ra rồi, cô Hà chính là cô gái đã cứu anh một mạng lúc trước. Thảo nào tôi thấy quen mắt, tôi chính là người đi lấy lời khai từ cô ấy.” Nhớ đến chuyện lúc ấy anh ta lại không vui: “Hừm, lúc ấy lão già đó bắt tôi đi lấy lời khai, nếu không tôi đã xem kĩ hơn được hiện trường lúc đó rồi, shit.”

Lão già mà Vương Mặc Tiêu nhắc đến chính là cha dượng của anh, vì một số khúc mắc chưa nói rõ ràng với nhau nên Vương Mặc Tiêu luôn có thiện cảm không tốt đối với ông bố này. Nhưng không phải không kính trọng, ông là cấp trên của anh, là cha của anh, lời nói của ông ta cũng rất có quyền lực khiến anh cũng khó mà đối đầu hay phản kháng.

Nghe Vương Mặc Tiêu nói vậy, khóe miệng Nghị Đình Quân giật giật, đôi mắt thâm sâu ánh lên sự chết chóc. Cảnh tượng lúc ấy lại hiện lên, hình ảnh cô gái lấm lem kia lạnh lùng bỏ đi lại quay cuồng trong đầu óc anh. Cô ta cứu anh? Sao anh chỉ cảm thấy người con gái này chỉ muốn giết chết anh thế nhỉ?

“Chú nói cô ấy đã cứu tôi?” Lời nói thốt ra từ miệng lưỡi anh đầy châm biếm.

Vương Mặc Tiêu cau mày ngờ vực nhìn Nghị Đình Quân: “Anh không tin? Cô Hà chính là người gọi điện đến báo với chúng tôi, vừa đến nơi thì xe cứu thương cũng đến, chắc chắn cũng là cô Hà gọi.” Anh hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Đừng có bày ra bộ mặt đó nữa, lần trước nếu không có cô ấy anh đã xuống mồ từ lâu rồi.”

“Trong con ngõ đó không có camera, nhưng ngoài đường có, chếch xem là biết ngay thôi. Nếu thật sự là cô ta, cũng coi như cô không phải người quá vô tình.” Ngưng một lát, anh xoay người đi ra, “Đi thôi, tôi cũng cần phải xem tư liệu chú điều tra về vụ tai nạn của…”

Huỳnh Thanh Hà khẽ động đậy chuyển mình khiến Nghị Đình Quân ngậm miệng. Anh mím môi, sau đó quay lưng bỏ ra ngoài.

Vương Mặc Tiêu thấy vậy thì khóe mắt ẩn hiện ý cười, nói lời trách móc: “Quân đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” Nói rồi anh lấy tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên người Huỳnh Thanh Hà sau đó đi ra ngoài theo Nghị Đình Quân.

Vừa đuổi được đuôi Nghị Đình Quân, Vương Mặc Tiêu đã nghe Nghị Đình Quân lẩm bẩm: “Khi nãy tôi nói to quá sao?”

“Rất bình thường!” Vương Mặc Tiêu chẳng hiểu Nghị Đình Quân rốt cuộc muốn đề cập đến cái gì nên buột miệng trả lời bừa.

“Ừ.” Đôi lông mày của Nghị Đình Quân nhíu lại rồi lại giãn ra, anh thong thả sải bước đi phía trước Vương Mặc Tiêu.

Họ vừa rời đi, cô gái vừa rồi còn ngủ ngon lành trên ghế đã đứng bật dậy, hơi thở gấp gáp đứt quãng. Đôi mắt cô có phần hồ nghi, có phần sợ hãi. Thật ra cô không hề ngủ, nói đúng hơn là đang dần chìm vào mộng thì bị giọng nói của Vương Mặc Tiêu dọa sợ mà tỉnh lại. Có điều họ đang nói về cô, có chết cô cũng sẽ không mở mắt ra rồi nói: Đang nói tôi sao? Tôi nghe thấy cả rồi đấy!

“Không thể nào! Con người máu me đầy mình trong con hẻm tối đó sao có thể là Nghị tổng được cơ chứ? Nếu… Nếu thật sự là anh ta… Vậy chẳng phải mình đã đắc tội tày trời rồi sao? Còn dám hung hãn bỏ đi như vậy, may mà mình còn quay lại…” Huỳnh Thanh Hà cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc đó đã mủi lòng thương hại mà quay lại, nếu không cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng sẽ không rửa sạch tội.

Như chợt nhớ ra điều gì vô cùng vô cùng quan trọng, Huỳnh Thanh Hà sầm mặt tức tối: “Thảo nào, hóa ra là như vậy. Anh ta ghét mình, hận mình, vậy nên trước đó mới đối xử tệ bạc vô tình như vậy với mình.” Cô nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ trong cổ họng, “Tháng đầu tiên đi làm còn bị anh ta vô duyên vô cớ trừ lương, còn không phải vì chuyện này hay sao?”

Ôm một cục tức trong lòng, Huỳnh Thanh Hà hậm hực đi ra ngoài. Muốn quậy chuyện gì cô cũng sẽ chấp, nhưng riêng về tiền nong thì đối với Huỳnh Thanh Hà nhất định không được. Tiền là quan trọng nhất, trong hoàn cảnh của cô lúc này tiền càng quan trọng hơn, rất rất quan trọng!

Huỳnh Thanh Hà đi ra đến cửa, ngó nghiêng không có ai mới yên tâm bước ra khỏi phòng. Cô men theo lối hàng lang dài lê thê, đi qua một bức tường có chút kỳ lạ, cô dừng bước, chăm chú nhìn bức tường như kiếm tìm thứ gì trên bức tường.

Một vết nứt thẳng tắp từ trên xuống, chia bức tường làm hai mảng. Huỳnh Thanh Hà nhíu mày, đặt tay lên sờ sờ vết nứt ấy. Cô không biết đó là gì, có thể bên trong mà mật thất gì đó của căn biệt thự. Biệt thự này lớn như vậy, có mật thất chẳng phải chuyện lạ gì, nhưng điều khiến Huỳnh Thanh Hà hoang mang là tại sao nó lại có khe hở, nhìn từ xa trông rất giống vết nứt của tường, chắc chắn là có người đã đi vào trong đó...

Huỳnh Thanh Hà dùng sức cậy thử, bức tường lạnh ngắt vừa nhúc nhích cô đã nghe tiếng bước chân đang đi về phía này khiến cô hoảng hốt. Cô xoay người rảo bước thật nhanh, sau đó thì bình tĩnh đi từng bước chậm rãi.

“Huỳnh tiểu thư, tôi qua phòng cô tìm nhưng không thấy người, hóa ra cô ở đây.”

Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của quản gia Tư vang lên, lúc này Huỳnh Thanh Hà mới thở phào. Cô quay lại, mỉm cười lễ phép: “Quản gia Tư, bà tìm tôi có việc gì sao?”

Quản gia Tư cười dịu dàng, “Cũng chẳng có gì, chỉ là mang chút sữa tươi cho cô dùng thôi, có thể sẽ tốt cho sức khỏe của tiểu thư.”

“Cảm ơn bà!” Huỳnh Thanh Hà xúc động, đưa tay ra nhận ly sữa trắng thơm nức, sau đó thừa dịp chuồn trở về phòng, “Vậy tôi về phòng đây.”

***

Trong màn hình vi tính, một cô gái đang chạy ra khỏi con hẻm tối, xung quanh là ánh đèn đường lờ mờ. Vì camera ở xa nên chỉ quay được một góc, cô gái trong hình đang chống tay xuống đùi, cúi người thở hổn hển, dường như vừa trải qua một sự việc vô cùng khủng khiếp.

Màn hình phóng to lên, cô gái kia cũng được nhìn thấy rõ nét hơn. Tóc dài ngang lưng, áo sơ mi trắng kèm chiếc váy đen dài hơn đầu gối khá giản dị, nhưng lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên mà phong nhã. Dù chỉ thấy một bên mặt, nhưng nhìn thôi cũng liền biết người đó là ai.

Vương Mặc Tiêu cười cười nói: “Thấy chưa, tôi đã nói mà anh đâu chịu tin.”

Nghe anh ta nói vậy Nghị Đình Quân cười nhạt: “Xem ra em không đến nỗi vô tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.