Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1096: Chương 1096: Chương 1099




Trên đường trở về, cơ thể Ôn Lương Diệu có chút nóng lên, chỉ là anh không nói, Hình Nhất Nặc tựa sát anh liền cảm thấy cơ thể anh rất nóng.

Cô sờ trán anh, quả nhiên sót rồi.

Ôn Lương Diệu nắm tay cô nói: “Không cần lo lắng, về thành phố rồi nói.”

“Để em hỏi xem có thuốc hạ sốt không.” Hình Nhất Nặc vội vàng nói với nhân viên y tế, bên đó có thuốc hạ sốt mang đến cho Ôn Lương Diệu uống.

“Nhất định là do em, do em sang ngủ chỗ anh làm anh bị cảm rồi.” Hình Nhất Nặc tự trách nói, vì cô bình thường vào nửa đêm vẫn cảm giác được anh đang đắp chăn cho cô.

“Không phải do em, là do thời tiết.” Ôn Lương Diệu không muốn cô tự trách, mặc dù máy ngày nay anh đều ngủ không ngon nhưng có thể thân mật với cô mấy ngày qua anh đã rất vui rồi.

Về đến thành phố, Ôn Lương Diệu sốt cao nhập viện, Hình Nhất Nặc âm thầm ở bên cạnh anh, cũng xin nghỉ quay.

Ôn Lương Diệu cũng vì lần trước bị thương nên thể chất bị giảm xuống mới dẫn đến lần này sức đề kháng kém, bác sĩ đã kê thuốc cho anh.

Về đến khách sạn, Ôn Lương Diệu cũng đỡ hơn nhiều, Hình Nhất Nặc lo lắng không ăn không ngủ, buổi tối ở phòng anh để trông chừng.

Ôn Lương Diệu không nỡ để cô bên cạnh như vậy, nhưng Hình Nhất Nặc không chịu rời đi.

Ba ngày sau Ôn Lương Diệu mới trở lại trạng thái bình thường, Hình Nhát Nặc tiếp tục quay phim, chớp mắt đã cuối năm.

Cảnh quay mùa đông đã hoàn thiện, Hình Nhất Nặc được nghỉ nửa tháng về nhà nghỉ ngơi.

Lúc cô mở cửa phòng khách liền nhìn thấy trong vòng tay của mẹ là đứa cháu gái đội mũ, trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu.

“Oa! Mũm mỉm quá! Đáng yêu quá đi!” Hình Nhất Nặc nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, thơm một cái.

Chớp mắt cô đã ở trường quay 2 tháng rồi, vì vậy đã rất lâu không gặp cháu gái, cô nhớ cô nhóc vô cùng.

Đường Tư Vũ vừa ngủ trưa dậy đi xuống từ tầng 2, hai tháng trôi qua, vóc dáng của cô đã hồi phục không ít, chỉ là hơi béo hơn ngày trước một chút, ngày càng giống phụ nữ hơn rồi.

“Chị dâu.” Hình Nhất Nặc vui vẻ chào.

“Nhất Nặc, về rồi à, chắc ăn tết xong mới đi chứ?” Đường Tư Vũ cười hỏi.

“Đúng vậy! Em có nửa tháng nghỉ ngơi, hết tết lại tiếp tục công việc.”

“Vậy thì tốt, nghe nói lần này con còn đi quay ở nơi có tuyết, giờ có thể lau mồ hôi được rồi.”

“Mẹ, yên tâm đi! Con gái không yếu đuối như vậy đâu!” Hình Nhất Nặc an ủi.

Ôn gia.

Ôn Lương Diệu cũng đang chơi cùng cháu trai, đã một tuỗi tám tháng rồi nhưng vẫn vô cùng dính người.

Ôn phu nhân nhìn con trai, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ mong đợi, tuổi của anh cũng đến lúc lấy vợ sinh con rồi.

“Lương Diệu, mẹ biết con thích Nhất Nặc, giờ đã có dự định gì chưa?” Ôn phu nhân hỏi.

Ôn Lương Diệu lập tức hiểu ý bà, anh cười đáp: “Mẹ, Nhất Nặc còn nhỏ, không vội.”

“Năm nay Nhất Nặc cũng 20 tuổi rồi.” Ôn phu nhân cảm thấy con trai nên hành động rồi.

Ôn Lương Diệu cũng suy nghĩ, Hình Nhất Nặc là một diễn viên thế hệ mới, nếu giờ kết hôn hoặc đính hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô.

“Mẹ, chúng con thật sự không vội.” Ôn Lương Diệu nói.

Ôn phu nhân khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể để người trẻ bọn họ tự quyết định.

Năm nay đón tết vẫn náo nhiệt như mọi năm, Ôn gia, Hình gia vẫn liên hoan với nhau.

Còn về toà nhà tổng thống Hiên Viên Thần, dù gì cũng là hoàng gia, chỉ có Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi tụ tập cùng.

Tô Thám cũng bắt đầu tiếp nhận sự nghiệp của bà Trình Tuyết Lam, trở thành quản chế cơ quan từ thiện quốc gia, năng lực của cô vô cùng xuất sắc, Hiên Viên Thần cũng yên tâm về cô.

Đầu năm đầu xuân, Hình Nhát Nặc và Ôn Lương Diệu quay về đoàn làm phim tiếp tục quay phim, tình cảm sau này kỳ diệu, cũng vô cùng khảo nghiệm kỹ xảo, may mà Hình Nhất Nặc có người thầy là Ôn Lương Diệu bên cạnh đã giúp cô vượt qua thành công mọi cảnh quay.

Chỉ là có mấy lần Hình Nhất Nặc cần phải khóc, nhưng vì không khóc nước nên cần phun sương trợ lệ, mỗi lần Hình Nhát Nặc cần phun là Ôn Lương Diệu ở bên cạnh đau xót nửa ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.