Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1142: Chương 1142: Chương 1145




Hình Nhất Nặc nằm trong lòng anh, ngẳng đầu lên, còn nghĩ một vài chuyện trong đầu cô, sự chăm sóc của Kiều Nam từng đối với cô thật sư là có mục đích sao?

Hình Nhất Nặc thở dài một hơi: “Vâng ạ, em về sau sẽ ít gặp chị ấy lại.”

“Tốt nhát là đừng gặp, cô ta căn bản không xứng làm bạn của em.” Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu có mấy phần tức giận.

Hình Nhất Nặc biết anh muốn bảo vệ cô mới bởi vì chuyện này mà tức giận như vậy, cô an ủi nói: “Được rồi, đừng tức giận nữa, em sẽ ghi nhớ không gặp chị ấy nữa.”

“Anh đã cảnh cáo em tránh xa cô ta rồi, loại người phụ nữ này, anh không yên tâm để em đi gặp cô ta.” Ôn Lương Diệu nắm chặt tay cô dặn dò.

Hình Nhất Nặc gật gật đầu: “Được, không gặp. Anh tối nay cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Hình Nhất Nặc nằm trong lòng anh, tối nay vốn dĩ là đêm tuyệt vời của hai người. Bởi vì bác sĩ nói Ôn Lương Diệu mới hồi phục kí ức, nghỉ ngơi quan trọng nhất, đừng có để mệt thêm nữa. Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, hôn lên tóc tơ của cô, trong lòng vẫn có chút tự trách, tổn thương như vậy vẫn là anh mang đến cho cô.

“Bắt đầu từ mai chúng ta chuẩn bị chuyện hôn lễ đi! Tìm nhà tổ chức hôn lễ, xem nên bắt đầu từ đâu.”

“Đương nhiên là bắt đầu từ vây cưới và lễ phục tối của chúng ta rồi.” Ôn Lương Diệu nói với cô: “Hay là chúng ta đi du lịch một chuyền đi! Thuận tiện tìm chiếc nhẫn em thích.”

chuyện, thậm chí cô ta còn từ trong túi lấy ra một tắm thẻ đưa cho người đàn ông đó, người đàn ông đó chính là một trong những người buổi chiều hôm đó ở bãi đỗ xe cướp với đánh anh, đồng thời cũng là tên cướp đó làm bị thương cô ta.”

Hình Nhất Nặc kinh hãi lại không dám tin, Kiều Nam ở trước mặt cô, xây dựng hình tượng chị lớn ấm áp, đến nay hình tượng của cô ta đột nhiên bị sụp đổ, cô thật sự có chút không chấp nhận được.

“Chị ấy thật sự làm như vậy sao?” Hình Nhất Nặc sửng sốt hỏi lại.

“Nhất Nặc em phải biết ở trên thế giới này, ngoài người nhà của anh và người nhà của em là thật sự vì em, những người khác em không được tín nhiệm ai hết lòng, bởi vì em không biết lúc nào, bọn họ sẽ lấy sự tín nhiệm của em đâm cho em một dao thật mạnh.” Ôn Lương Diệu dạy cô nói.

Hình Nhất Nặc lúc này thật sự có một loại cảm giác bị đâm, nhân tính thật sự tối tăm như vậy sao?

“Buổi chiều anh gặp chị ấy sao?” Hình Nhất Nặc hiếu kì hỏi một câu.

Điểm này Ôn Lương Diệu không thể nói tiếp với cô nữa, nếu để cô biết Kiều Nam còn muốn dụ dỗ anh, e là cô ấy sẽ càng thêm khó chịu.

“Cô ta nói điện thoại của em ở trong tay cô ta, cô ta đưa nó cho anh.”

Hình Nhất Nặc nằm trong lòng anh, ngắng đầu lên, còn nghĩ “Vâng ạ! Em rất lâu rồi vẫn chưa ra nước ngoài du lịch, chúng ta đi đến nơi lãng mạn nhất, trải qua kì nghỉ trước hôn nhân của chúng ta.” Hình Nhất Nặc cũng cực kì mong chờ.

Hai người bắt đầu chằm chậm thương lượng lần du lịch tiếp theo, cho đến nửa đêm Hình Nhất Nặc bất giác buồn ngủ đến nỗi nằm ngủ ở trong lòng anh.

Sáng sớm.

Điện thoại của Hình Nhất Nặc đột nhiên vang lên, là tin nhắn.

Cô cầm lên xem là Kiều Nam gửi đến: “Nhất Nặc, chị muốn gặp mặt em và Ôn tiên sinh, em có thời gian không?”

Hình Nhất Nặc nhìn dòng tin nhắn này, nghĩ đến những việc Kiều Nam làm, cô trả lời lại một câu: “Chúng ta vẫn là đừng gặp nhau nữa, mỗi người tự bình yên đi!”

Câu nói này đã nói rõ cô niệm tình cũ rồi, không tính toán với cô ta nữa: “Nhất Nặc thay chị cầu xin Ôn Lương Diệu đi, xin anh ấy bỏ qua cho chị được không? Chị biết chị không đúng, chị không nên cầm điện thoại của em dụ anh ấy đến khách sạn, không nên mở phòng câu dẫn anh ấy, càng không nên đánh anh ấy, chị biết chị sai rồi, Nhất Nặc xin em tha thứ cho chị.”

Hình Nhất Nặc nhìn dòng tin nhắn, đầu nổ đoành một cái, cô quay người nhìn sang người đàn ông bên cạnh, Ôn Lương Diệu đã dậy rồi, ánh mắt anh lúc này cũng đang nhìn cô.

Nhìn sự kinh hãi trong ánh mắt cô, anh thở dài: “Có phải Kiều Nam nói với em cái gì không.”

Hình Nhát Nặc đưa tin nhắn cho anh, trong ánh mắt hiện lên sự tức giận mãnh liệt: “Chị ấy lại cầm điện thoại của em dụ anh đến khách sạn? Còn muốn câu dẫn anh? Vết thương của anh là chị ấy đánh?”

“Nhất Nặc em đừng kích động cái đó đều đã qua rồi.” Ôn Lương Diệu an ủi cô, sợ cô quá tức giận.

“Chị ấy sao có thể quá đáng như vậy chứ.” Hình Nhất Nặc tức đến nắm chặt tay lại, cả người run rấy.

Ôn Lương Diệu ngồi xuống, vỗ nhẹ vai cô: “Hôm qua cô ta dùng điện thoại của em nhắn tin cho anh, dụ anh đến khách sạn, cô ta muốn quay kịch bản của anh, anh tức giận từ chối, lúc ra khỏi cửa, sau gáy bị cô ta đánh trộm một cái.”

“Vậy chị… chị ấy có làm cái đó với anh?” Hình Nhất Nặc thật sự tức giận, Ôn Lương Diệu là người cô coi trọng hơn cả tính mạng, sao để ai làm hại đến anh chứ?

“Không có, lúc đó quần áo cô ta vẫn còn nguyên.” Ôn Lương Diệu an ủi cô.

Hình Nhất Nặc cuối cùng hiểu ra, Kiều Nam cho dù là thật tình hay là giả ý diễn kịch trước mặt cô, lúc này cô chỉ có sự tức giận với cô ta thôi.

Cô cầm điện thoại lên trực tiếp gọi điện thoại cho Kiều Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.