Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1246: Chương 1246: Chương 1249




Ở ngoài cửa, Hoắc Viện vừa về đến nhà liền nghe nói ba và em trai ở thư phòng, cô vốn muốn bưng hai chén trà tới, hòa hoãn bầu không khí của hai người họ, nào biết, cô vừa tới cửa, thì nghe được tiếng tát.

Thân thể Hoắc Viện lập tức đơ ra mấy giây, cô nhìn cửa, liền biết là ai bị đánh.

Cô tranh thủ thời gian đầy cửa đi vào: “Ba, tại sao ba lại có thể đánh em trai? Có chuyện gì thì từ từ nói?”

“Tiểu Viện, con đi ra ngoài đi, chuyện ở đây không liên quan gì đến con, đóng cửa lại.” Hoắc Minh đem chuyện này giận lây đến trên người con gái, không cho phép cô tham gia vào.

Hoáắc Viện lập tức đi đến trước mặt Hoắc Kỳ Ngang, đưa tay kiểm tra mặt anh bị đánh, đau lòng nói: “Kỳ Ngang em sao rồi?”

“Chị, em không sao, chị ra ngoài trước đi!” Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu.

Hoáắc Viện thở dài một hơi, cô quay đầu trông thấy sắc mặt của ba giống như bị chọc giận, cô khuyên nhủ: “Ba, có chuyện gì thì bình tĩnh nói, ba đừng tức giận như vậy, ba cũng lớn tuổi rồi, cần thận tam cao(7).”

() là tỗổ hợp bệnh thường mắc phải ở những người bước vào độ tuổi trung niên, gồm 3 loại bệnh là huyết áp cao, đường huyết cao và mỡ máu cao “Em trai con là có lòng muốn làm ba tức chết mới yên tâm.”

Hoắc Minh hừ lạnh một câu, trừng mắt nhìn đứa con trai bất hiếu này.

“Em cũng ít nói hai câu đi.” Hoắc Viện nói với em trai 1 câu, cô đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại.

Trong thư phòng, Hoắc Minh đánh con trai một cái tát, mặc dù chưa hết giận, nhưng cuối cùng cũng không thể ra tay tiếp được.

“Ba muốn con ngay lập tức đi lấy phần tài liệu kia về, cố gắng tiến cử để ba chủ đạo dự án công trình này, nếu không…” Hoắc Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nhận lại phần công việc này.

Hoắc Kỳ Ngang biết ba mình muốn nói điều gì, đáy mắt anh trầm xuống: “Nếu không thì thế nào?”

Hoáắc Minh liền biết con trai là người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, anh căn răng nói: “Con vẫn yêu Kỷ An Tâm đúng chứ?

Bây giò trong tay ba nắm lấy chuyện công ty cô ta trốn thuế lậu gần máy nghìn vạn tệ, nếu như lần này con không giúp ba, ba sẽ khiến cho người phụ nữ mà con thích không còn gì cả, mà còn đưa cô ta vào bóc lịch mấy năm.”

Hoắc Kỳ Ngang thực sự cảm thấy ba anh càng ngày càng không từ thủ đoạn, nhưng mà, giờ phút này, uy hiếp của Hoắc Minh đối với anh đã không có bất cứ hiệu quả nào.

“Ba, người nên chịu trách nhiệm hình sự là cấp dưới của ba đúng khôn?”

“Con nói cái gì?” Hoắc Minh lập tức trừng mắt về phía anh.

Hoắc Kỳ Ngang cắn răng nói: “Con đã sớm biết ba động vào công ty của Kỷ An Tâm, con đã âm thầm tra xét công ty của ba, công ty của Kỷ An Tâm không có bắt cứ vấn đề gì, mà ba lại để tổng thanh tra tài vụ thay ba làm giả sổ sách hãm hại cô ấy, chuyện này, con đã có chứng cứ ở trong tay rồi, con khuyên ba nên thu tay lại đi!”

Sắc mặt Hoắc Minh biến đổi, ông ta ngạc nhiên với thủ đoạn của con trai, cũng tức giận vì chiêu này của mình thất bại, xem ra, ông ta thực sự nuôi dạy được 1 đứa con trai tốt, chuyên môn dùng thủ đoạn của ông ta để đối phó ông ta.

“Được, được lắm, Kỳ Ngang, con không hỗ là con của ba.”

Hoác Minh cắn răng, ca ngợi anh, đồng thời trợn mắt nhìn anh.

Hoáắc Kỳ Ngang híp mắt, có chút đau lòng nói: “Nếu như đời này của con còn có thể chọn lại, con sẽ không làm con của ba.”

Thân thể của Hoắc Minh tức giận đến run rẫy cả người, ông ta đưa tay chỉ thẳng vào mặt anh nói: “Cả đời này mày chính là con của tao, nếu không phải là tao cho mày thành tựu này, mày sẽ không phải là mày của bây giò, mày đến tư cách để chống đối tao cũng không có.”

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang đỏ lên: “Ba, con cảm ơn ba đã bồi dưỡng con, nhưng mà, con không thể để ba tiếp tục sai lầm nữa, ba hãy dừng tay lại đi! Như thế, ít nhất nửa đời sau của ba còn có thể bình yên vô sự, nếu không, nửa đời sau của ba chỉ có thể sống ở trong ngục tù mà thôi.”

“Mày uy hiếp tao, Hoắc Minh tao còn không có đi đến một bước này.” Hoắc Minh căn bản không nghe khuyên bảo.

Nhưng ông ta biết, sự nghiệp to lớn của ông ta đã bị tự mình hủy rồi, ông ta sinh ra một đứa con trai không đứng cùng một chiến tuyến với ông ta, nếu như con ông ta có thể nghe lời của ông ta, thì trong tương lai thiên hạ này sẽ thật sự phải đổi họ.

“Ba suy nghĩ thật kỹ, chuyện Kỷ An Tâm bị sửa giấy tờ, con sẽ xử lý, con không cho phép ba lại giở trò với cô ấy, nếu không, con cũng sẽ không ngồi yên không quản.” Nói xong, Hoắc Kỳ Ngang quay người đầy cửa rời đi.

Hoác Viện lo lắng hai ba con ở trong thư phòng đánh nhau, vậy nên vẫn luôn đứng ở hành lang chờ, mà ban nãy tiếng ở trong phòng lớn như vậy, cô không muốn nghe cũng đã nghe được.

Xem ra lần này em trai hoàn toàn là vì Kỷ An Tâm nên mới phải chịu đựng nhiều như vậy.

“Kỳ Ngang, ở nhà ăn cơm đi!” Hoắc Viện nói với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.