“Đi làm ngay, thằng cháu này của tôi còn đang lo xem xét một đống giấy tờ sáu năm trước. Chúng ta nhát định phải xử Trang Noãn Noãn.”
“Vâng, chuyện này tôi lại thấy là cứ để tôi đứng ra, có điều tôi chỉ cần một cú điện thoại là giải quyết được rồi.” Lý Đạt nói.
Kiều Huy Dương càng ngày càng ưng năng suất làm việc của cấp dưới này, ông ta gật đầu: “Được, giao cho cậu, cậu làm tôi mới yên tâm.”
“Vâng, Kiều phó tổng.”
“Cuối tháng này, tôi sẽ bảo bên tài vụ gửi cho cậu một khoản.”
Nụ cười trong mắt Lý Đạt càng rõ hơn, bây giờ ông ta đang cần gấp một khoản tiền để con trai ở nước ngoài thuê được gian nhà tốt hơn lúc du học.
Trang Noãn Noãn sau khi làm người nổi tiếng, cô cũng rất ít khi ra ngoài dạo phó. Có thời gian cô luôn yên tĩnh viết bài hát, không biết có phải mấy hôm nay sống rất vui không, cô bây giờ chỉ cần thoáng cái đã viết được hai bài, còn chưa phổ khúc. Trong ca từ lộ ra sự thâm tình trong ngọt ngào, đẹp đẽ giống như mối tình đầu vậy, rất hợp với những ca khúc nhạc nhẹ đương thời.
Sau khi Trang Noãn Noãn viết xong, đầu tiên là lưu lại trong máy tính, chờ hôm sau phỏ nhạc.
Lúc cô viết bài hát thấy chán thì thích cầm bút lên vẽ một chút, tuy là không phải chuyên ngành thế nhưng một thời gian, luyện tay nghề một chút cũng vui rồi.
Cô vẽ rồi vẽ, chiếc điện thoại bên cạnh vang lên, cô cầm lên xem, là người lạ gọi.
Cô không khỏi nhíu mày, Chu Đào bảo vệ rất nghiêm những thông tin cá nhân của bọn họ. Vì vậy bình thường không có thợ săn ảnh hoặc truyền thông quấy rầy bọn họ.
Trang Noãn Noãn nhìn thử, nếu như là quảng cáo thì gọi một lát sẽ tắt, nhưng số này thì lại cứ chờ mãi.
Lúc Trang Noãn Noãn định nghe thì chuông tắt, cô liền vẽ tranh tiếp.
Nhưng cô vừa cầm bút lên vẽ một mảnh lá cây, thì bên cạnh lại có tiếng di động vang lên.
Cô không khỏi giật mình, lại nhìn thử, số điện thoại vừa nãy.
Lần này Trang Noãn NOãn không chần chừ, vì cô muốn biết là ai gọi: “Alo, xin chào.” Trang Noãn Noãn lễ phép nghe máy.
“Là Trang Noãn Noãn tiểu thư sao?” Đây là một giọng nói khàn khàn có vẻ già nua.
“Tôi là Trang Noãn Noãn, chú là ai?” Trang Noãn Noãn kinh ngạc hỏi.
“À, chú là bạn của ba cháu.” Người đàn ông kia nói.
Trang Noãn Noãn liền vui mừng: “Chú là bạn của ba cháu sao? Cháu nên gọi chú là gì.”
Bởi vì bao năm qua cô liên tục tìm kiếm bạn của ba, muốn hỏi chuyện năm đó. Chỉ là không tìm được một ai biết chuyện năm xưa.
“Cháu cứ gọi chú là chú Lưu đi, chú và ba cháu đều là bạn lâu năm, những năm qua chú đều sống ở nước ngoài, vừa mới về thì hỏi thăm được số của cháu, biết cháu đã là ca Sĩ có tiếng. Nếu như ba cháu trên trời có biết, nhất định sẽ rất vui.” . Tiên Hiệp Hay
Một nét buồn thoáng qua trong mắt Trang Noãn Noãn, nhưng ngay sau đó trong mắt cô lại ánh lên sự mong đợi: “Chú Lưu, vậy chú có biết chuyện về ba cháu năm đó không?”
“Ba mẹ của cháu là bị oan! Họ chẳng làm gì nhưng lại bị giết hại ở nước ngoài.”
“Chú nói là ba mẹ cháu đã bị giết? Sao chú lại chắc chắn như vậy?” Trang Noãn Noãn hỏi gấp. Chuyện của ba mẹ cô năm đó cũng đã được báo cáo lại, báo cáo cho là họ tự tử, không phải bị giết.
“Noãn Noãn, cháu có tin là ba mẹ cháu bỏ rơi cháu để tự sát không?”
“Cháu không tin, ba mẹ cháu sẽ không làm chuyện này.”
Cảm xúc của Trang Noãn Noãn trở nên kích động, nhiều năm qua, chỉ cần cô nhắc đến chuyện này, cô đều không thể bình tĩnh được. “Đúng vậy, chú cũng không tin, có người muốn hại bọn họ.”
“Là ai? Chú có biết là ai không? Chú Lưu, chú cho cháu biết được không?” Trang Noãn Noãn ở đầu dây bên này, cũng muốn biết ngay tên của hung thủ.
“Noãn Noãn, cháu thật sự muốn biết kẻ đó là ai ao?”
“Chú biết sao? Hắn là ai? Ai là kẻ đã sát hại ba mẹ cháu?”
Giọng Trang Noãn Noãn nghẹn lại, cô rất muốn biết câu trả lời.
“Ba cháu hồi đó là trưởng phòng tài chính, phụ trách tài khoản cấp cao nhất. Với khả năng của ông lúc đó, chỉ cần tạo tài khoản giả, là có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền thuế cho công ty, khủng hoảng tài chính sáu năm trước, cháu nghĩ xem, ba cháu sẽ làm việc cho ai?”
Trong tâm trí Trang Noãn Noãn có một người tên là Kiều Việt Dương, ba của Kiều Mộ Trạch, đồng thời là chủ tịch tập đoàn Kiều thị lúc bấy giờ.