Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1790: Chương 1790: Chương 1794




“Tôi nói sai sao? Muốn trách thì trách ba cô đi! Cô hận tôi làm gì, đi mà hận ông ấy!” Diệp Giai Mị còn muốn ly gián tình cảm của Bạch Hạ và Bạch Thế Trạch.

Giống như trước kia vậy, Bạch Hạ không muốn nhìn thấy người ba này, cũng sẽ không xuất hiện làm phiền đến cuộc sống của bọn họ nữa.

Thế nhưng Bạch Hạ cũng không còn là người ngây thơ.

đơn thuần chỉ muốn trồn tránh vấn đề nữa rồi, nghe những lời của Diệp Giai Mị, Bạch Hạ lập tức lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không ngu như vậy, cho dù ba tôi có sai, nhưng mà, từ đầu đến cuối ông ấy vẫn là ba tôi, tôi sẽ không rời xa ông ây.”

Bạch Hạ cũng chọc giận Diệp Giai Mị, Bạch Hạ quả nhiên là có tâm cơ, như vậy mà cũng không thể kích thích được cô.

“Vậy thì chờ đi! Nhìn xem trong lòng ba cô cô quan trọng, hay là hai đứa con của tôi quan trọng hơn, dù gì đi nữa thì cô cũng không có được sự cưng chiều của ba cô đâu.”

“Đây là chuyện của ba con tôi, không liên quan gì đến người ngoài như bà.” Bạch Hạ cắn răng phản bác.

Diệp Giai Mị tức đên trừng mắt nhìn cô: “Miệng lưỡi bén nhọn, cô sẽ hối hận khi đối đầu với tôi.”

Nói xong, Diệp Giai Mị cũng không muốn ở lại đây nữa, lúc bà ta ra khỏi cửa, thì đạp cửa đánh rằm một cái.

Bạch Hạ vừa nãy bị bà ta kích thích, trong lòng căng thẳng, nhưng mà lúc này, cô vẫn không nhịn được chảy nước mắt, cắn lấy đôi môi đỏ, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, cô cũng không lau, cô thay mẹ cảm thấy không đáng, tại sao phải ra đi? Để lại vị trí cho người phụ nữ này?

Đúng lúc này, cửa phòng của cô lại bị nhắn chuông, Bạch Hạ liền cho rằng là Diệp Giai Mị đã đi rồi lại quay trở lại, cô mạnh mẽ lau mắt, đi đến cửa, nghĩ cũng không nghĩ liền mở cửa, tức giận nói với người ở ngoài cửa: “Bà còn muốn…”

Mấy chữ làm gì còn chưa nói ra, cô liền kinh hãi, bởi vì đứng ngoài cửa, không phải Diệp Giai Mi, mà là Hình Nhất Phàm một tay đang xỏ túi quần.

Gọt nước mắt vẫn chưa lau sạch sẽ của Bạch Hạ, rớt ở khóe mắt, nhìn người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa, cô kinh hoảng giật mình làm 1 động tác, cô lại một lần nữa đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại, cô liền nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt, cô muốn giả vờ không có chuyện gì, giả vờ.

rằng cô rất vui, rất vui.

Bạch Hạ mới lau nước mắt, tiếng chuông ở ngoài cửa lại vang lên, Bạch Hạ vội vàng nói vọng ra ngoài cửa: “Chờ: một chút.”

Nói xong, lại sợ người đàn ông chờ ở bên ngoài cảm thấy sốt ruột, cô lau xong nước mắt liền xoay người mở cửa, chỉ thấy người đàn ông ngoài cửa, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía cô.

Bạch Hạ có chút luống cuống cười với anh, nụ cười mỉm với vàng mắt đỏ au đó, nhìn có chút khiến cho người khác đau lòng.

“Thật xin lỗi, vừa rồi có cát bay vào mắt.” Bạch Hạ miễn cưỡng tìm lý do, bởi vì, cô không muốn để cho Hình Nhất Phàm biết, bởi vì cô đau lòng nên khóc.

Nhưng mà, cái cớ cô lấy này đến chính bản thân cô cũng không tin, Hình Nhất Phàm sẽ tin mới là lạ.

“Người phụ nữ kia là ai2” Hình Nhất Phàm trầm thấp hỏi, ban nãy anh ngồi ở trong nhà, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng đóng cửa rất to, anh tưởng cô xảy ra chuyện gì, nên ngay lập tức đến gõ cửa, nhưng vẫn nhìn thấy cô khóc đến đỏ cả mắt.

“Bà ta là mẹ kế của tôi…” Bạch Hạ nói xong, lại có chút hung hăng nói: “Bà ta chẳng là ai hết.”

“Bà ta đã nói gì với cô sao? Hay là cãi nhau rồi?” Ánh mắt của Hình Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào cô, thế nhưng Bạch Hạ cũng giả vờ như đang chỉnh lý lại, không để cho anh nhìn thấy đôi mắt đỏ au và khuôn mặt mang oán hận của mình.

“Tôi vẫn luôn không hợp với bà ta, gặp mặt không phải cãi nhau thì cũng cảm thấy ngứa mắt, quen rồi, không có gì.”

Giọng điệu của Bạch Hạ ngược lại là bình tĩnh, giống như cô không bị bất kỳ uất ức nào vậy.

Trong lòng Hình Nhất Phàm vô cùng lo lắng, lúc này, anh cũng không thể làm gì giúp cô, dù sao thì đây cũng là chuyện nhà của cô.

Bạch Hạ cũng có chút ngại, cô không muốn để cho anh nhìn thấy dáng vẻ này của mình, liền nói: “Tôi thực sự không sao, cảm ơn anh đã đến, anh về phòng đi!”

Vừa nói, Bạch Hạ có chút không chú tâm dọn dẹp những thứ ở trên bàn, nhưng lại có một cái bình hoa để khá sát mép tủ, bởi vì bị cô huých phải nên rơi xuống.

“Choang…” Một tiếng vang lên, Bạch Hạ bị dọa đến cả người giật mình co rụt lại.

Hình Nhất Phàm lập tức đứng dậy đi đến cạnh cô, giọng nói trầm thấp hỏi: “Cô có bị thương không?” Bạch Hạ nhanh chóng lắc đầu: “Không có.”

Nói xong, nhìn mảnh vỡ đầy đắt, cô muốn dọn sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.