Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 17: Chương 17




Hình Nhất Nặc lật đến trang có bức ảnh của bạn nhỏ Đường Dĩ Hi đẹp trai, đưa đến trước tầm mắt anh hai: “Đây, chính là con trai của anh đấy. Trên đây đã có kết quả giám định rõ ràng, hai người chính là quan hệ cha con.”

Hình Liệt Hàn nhìn đứa trẻ có ngũ quan giống hệt anh ở trong ảnh liền bị sốc trong vài giây. Anh cầm điện thoại xem kỹ lại bức ảnh một lúc, sau đó vẫn kiên định nói: “Không thể nào.”

“Không thể ư2? Chẳng lẽ tờ kết quả giám định kia là giả? Anh hai, em đã phải lấy tóc của anh và của đứa bé kia đem đi xét nghiệm, kết quả chắc chắn 100%, không tin anh hỏi anh ba mà xem.” Hình Nhất Nặc nhìn sang Hình Nhất Phàm ở bên cạnh.

Hình Liệt Hàn biết cô em gái này trước giờ làm việc gì cũng không đáng tin, nhưng Nhất Phàm lại không phải loại người chịu đi làm những việc vô bổ, anh liền chuyển ánh mắt sắc bén qua cậu em trai: “Lời nó nói là thật?”

Hình Nhát Phàm nghiêm túc gật đầu “Anh hai, đứa bé này chắc chắn là con của anh, anh thử nghĩ kỹ lại xem?”

Hình Liệt Hàn liền trở nên trầm mặc, mặt không chút biểu cảm, đôi mắt sâu thẳm vô cùng khó đoán, có lẽ anh đang cần thận hồi tưởng lại điều gì đó.

“Em có chắc kết quả giám định trên tờ giấy này là của anh và đứa bé kia không?” Hình Liệt Hàn quay sang hỏi em gái.

Hình Nhất Nặc vô cùng điềm tĩnh và tự tin gật đầu: “Đúng, chắc như đỉnh đóng cột, không thể nào sai được.”

“Hai đứa tìm được đứa bé này ở đâu, sao lại nghĩ đến việc đi xét nghiệm DNA?” Ánh mắt sâu thẳm khó đoán của Hình Liệt Hàn trực tiếp rơi xuống người em gái, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi và có gì đó vô cùng nghi ngờ.

Hình Nhất Nặc cười rồi lấy điện thoại ra, sau đó mở ra đoạn video chung kết cuộc thi mà bạn nhỏ Đường Dĩ Hi đã thi trước đó, trực tiếp tua đến đoạn mà cậu bé tìm cha.

Hình Liệt Hàn nhìn vào cậu bé có thần thái điềm tĩnh trong video, khoảnh khắc đó chính là lúc cậu bé đang nhìn vào ống kính nói chuyện.

“Xin chào mọi người, con xin tự giới thiệu, con là Đường Dĩ Hi, mami của con là Đường Tư Vũ, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp! Năm nay con 4 tuổi 3 tháng 7 ngày. Con mong muốn có thể tìm thấy cha ruột của mình thông qua chương trình này. Vậy ai có gương mặt giống con và có khả năng là cha của con thì hãy liên hệ với con nhé!

Con tin rằng chắc chắn cha sẽ tìm thấy con.”

Hai hàng lông mày của Hình Liệt Hàn nhíu lại thành một đường thẳng, hai con ngươi ngày càng nhíu chặt lại, cuối cùng dính chặt vào hình ảnh khuôn mặt cậu bé trong video.

Khuôn mặt có ngũ quan vô cùng giống anh của cậu nhóc khiến cho anh trực tiếp nín thở, lập tức xem đi xem lại tờ kết quả giám định để chắc chắn rằng đây là sự thật, sau đó thở mạnh một tiếng.

“Anh hai, đứa bé này đã hơn 4 tuổi rồi, anh nghĩ kỹ xem 4 năm trước anh có xảy ra chuyện gì với chị gái xinh đẹp nào không?” Dù sao da mặt Hình Nhất Nặc cũng không dày đến mức dám nói ra những chuyện đã xảy ra sau đó.

Nếu tính đúng ra thì đó là câu chuyện của 5 năm trở về trước, lúc đó Hình Liệt Hàn cũng có chút không chắc chắn. 5 năm trước quả thật là anh có lên giường với một cô gái, nhưng mà chẳng lẽ đó lại không phải một vị tiểu thư đài các nào sao?

Nếu là một vị tiểu thư thì đáng ra cô ta phải xử lý hậu quả rồi chứ.

Lễ nào, cô ta không xử lý?

Cũng không làm bất cứ một biện pháp phòng ngừa nào? Lúc đó lại lựa chọn tự mình sinh ra đứa bé?

Đáng chết, người phụ này quá to gan rồi.

Hình Nhất Nặc thấy anh không hề vui như thể muốn giết người vậy, lẽ nào anh không thích cậu bé này?

“Anh hai, anh sao vậy? Cậu nhóc này đáng yêu lắm, Anh đừng bỏ đứa bé.” Nhất Nặc cho rằng anh hai đang rất không hài lòng vì sự tồn tại của đứa trẻ.

Nhát Phàm cũng lo lắng: “Anh, dù có thế nào, đứa bé này cũng là con của anh. Bố mẹ cũng sẽ không trách anh đâu.”

Liệt Hàn lúc này nỗi giận tất nhiên không phải do sự tồn tại của đứa bé mà là người phụ nữ dám bắt cóc con anh.

“Đứa bé… anh nhất định cần rồi nhưng người phụ nữ bắt cóc con anh, anh sẽ không để yên đâu.”

Hình Nhất Nặc trợn to mắt: “Cái gì, đứa bé này lẽ nào là của người phụ nữ đã bắt cóc từ anh?”

Chuyện này là thế nào? Phức tạp quá, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Anh hai, chuyện là thế nào?” Hình Nhất Phàm tò mò hỏi.

“Nhất Nặc, em có thông tin địa chỉ của bố mẹ đứa bé không? Nói cho anh biết.”

“Anh hai, anh muốn làm gì? Anh muốn tìm bố mẹ đứa bé để tính số sao?”

“Đưa anh mau.” Giọng nói gấp gáp của anh làm cho hai anh em sợ hãi.

Đáng chết, người phụ nữ này vốn dĩ không xứng có đứa con này của anh, cô ta sinh đứa bé ra với mục đích gì? Lẽ nào muốn chuộc lợi gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.