Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1796: Chương 1796: Chương 1800




Trong nháy mắt đó, đầu của anh cũng có hơi trống rỗng, nhưng khi đôi môi đỏ thắm của cô in xuống môi anh, anh mới phát hiện, hô hấp của cô gái này lại ngọt ngào như vậy. Cảm giác mềm mại đó, chạm đến trái tim anh, khiến cho anh muốồn tiếp tục thưởng thức, không thể thỏa mãn.

Hình Nhất Phàm gói đầu lên hai tay, dưới ánh đèn lờ mò, chỗ ngực nơi cổ áo ngủ của anh nửa lộ ra cơ ngực màu đồng rắn chắc, lóe lên ánh sáng gợi cảm mê hoặc.

Anh cũng đã không phải là thiếu niên 15 tuổi năm đó nữa rồi, năm nay anh cũng đã 26 tuổi, sắp qua sinh nhật 27 tuổi, cả người tỏa ra khí tức trưởng thành.

Hình Nhất Phàm nhắm mắt lại, trong đầu lại là nụ cười của Bạch Hạ, giọng nói, tất cả mọi thứ của cô, điều này khiến cho suy nghĩ muốn đi ngủ của anh càng trở nên khó khăn hơn, cơ thể trở nên khô nóng khó chịu khi nghĩ về cô.

Anh chỉ đành đứng dậy đi tắm nước lạnh, trong mùa đông, tắm nước lạnh, là chuyện mà người bình thường không dám làm.

Sáng sớm, chuông đồng hồ báo thức của Bạch Hạ kêu đến 7 giờ sáng, cô mở mắt, đôi mắt sáng trong như nước, rõ ràng là ngủ đủ nên mới sáng ngời như vậy, cô vươn vai, đối với cô, đi ăn sáng với Hình Nhất Phàm, giống như buổi hẹn hò tươi đẹp vào mỗi ngày vậy.

Cho dù, chỉ là một bữa sáng mà thôi. Bình thường một mình cô ở nhà, cũng sẽ không quan tâm đến chuyện đẹp hay không đẹp, chỉ cần ăn no mặc thoải mái là được rồi, nhưng lúc này, cô mới phát hiện, thì ra trong tủ quần áo của cô, đến 1 chiếc váy, áo mới cũng chưa từng mua.

Bạch Hạ thở dài một hơi, sớm biết như vậy mua thì đã đi mua nhiều váy hơn rồi, nhưng mà, thời tiết bên ngoài vẫn có chút lạnh, nên mua mắy loại áo khoác gió thời trang là được.

Sau khi Bạch Hạ phối đồ xong, liền ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy bút vẽ lông mày. Trước kia Bạch Hạ cũng không để ý đến bản thân mình đẹp hay không, nhưng bây giờ, cô hy vọng mình trở nên đẹp hơn một chút.

Sau khi mỉm cười đến N lần trước gươnng, Bạch Hạ đột nhiên cắn môi, xấu hồ nghĩ, cô đây là đang làm gì vậy chứ hả?

Thật sự làm đang mang tâm trạng chuẩn bị đi hẹn hò sao?

Lúc này, cô nhìn thời gian, ồ, đã 7 giờ 57 rồi, Bạch Hạ nhanh chóng cầm túi đứng dậy mở cửa.

Cô nghĩ thầm, Hình Nhất Phàm chắc là vẫn chưa đi ra đâu nhỉ? Nhưng sau khi cô mở cửa ra, liền phát hiện ở bức tường đối diện, Hình Nhất Phàm mặc vest đi giày da, nhắm mắt lại dựa vào mặt tường nghỉ ngơi, mái tóc được chải chuốt chỉnh tè, ngũ quan như được điêu khắc góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng khẽ nhéch lên, không ngừng tản ra khí tức khiến người ta muốn đi đến hôn một cái.

Tiếng mở cửa của Bạch Hạ, khiến anh tỉnh lại, ngay lập tức, hàng lông mi dày che đôi mắt được mở ra, một đôi mắt sâu thẳm nhưng lại có thể nhìn rõ những vệt máu nhìn về phía cô.

Bạch Hạ có chút trừng mắt, nhìn vào ánh mắt của anh: *Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?”

Hình Nhất Phàm không muốn thừa nhận, bèn nhẹ nhàng nói một câu: “Không có việc gì.”

Bạch Hạ cũng không biết là trong lòng lo lắng hay là đau lòng, cô liền bá đạo nói: “Anh cũng không cho phép thức khua.”

Hình Nhất Phàm mày kiếm chau lên, anh nhếch môi cười một tiếng, cô nhóc này vậy mà lại bắt đầu quản đến anh rồi? Anh không trả lời mà lại đi về hướng thang máy.

“Anh có nghe thấy không hả? Đến tôi còn làm được không thức đêm nữa mà.” Bạch Hạ đuổi theo bóng lưng của anh nói.

Hình Nhất Phàm đứng tại cửa thang máy, nghiêng đầu nhìn cô: “Được.”

Câu trả lời này, Bạch Hạ không nhịn được nhếch miệng cười, có một loại cảm giác thành tựu.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Bạch Hạ định đi chọn máy bộ quần áo để mặc, Hình Nhất Phàm bởi vì chuyện của vụ án, anh muốn đi tìm Trần Lương để hiểu thêm về tình tiết của vụ án.

Bạch Hạ ngồi xe của Hình Nhất Phàm đi đến trước một siêu thị.

“Cám ơn! Anh đi làm việc của anh đi!” Bạch Hạ vẫy tay với anh.

“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Hình Nhất Phàm dặn cô một câu, giống như trong mắt anh Bạch Hạ là một đứa trẻ đơn thuần dễ dàng bị bắt cóc đi vậy.

Bạch Hạ cười gật đầu: “Được! Anh đi làm đi!”

Đưa mắt nhìn xe của Hình Nhất Phàm rời đi, Bạch Hạ cũng vui vẻ xoay người đi vào trong siêu thị.

Hình Nhất Phàm đi thẳng đến trong văn phòng của công ty Trần Lương, Trần Lương cũng chuẩn bị thêm càng nhiều tài liệu chờ anh đến để thảo luận, Hình Nhất Phàm ngồi xuống, Trần Lương liền đưa một đống tài liệu đặt trước mặt anh: “Đây là những sổ sách mà chúng ta cần dùng cho vụ án này, cũng khá nhiều, cũng có gần 2 năm, Hình thiếu gia, làm phiền cậu xem qua một chút.”

“Ừm! Tìm giúp cháu một gian phòng làm việc an tĩnh là được.” Hình Nhất Phàm nhìn những văn kiện này, tỉnh táo nói.

“Có cần sắp xếp thêm hai người trợ lý giúp đỡ không?”

Trần Lương lên tiếng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.