Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 1888: Chương 1888: Chương 1892




Nói xong, Lam Thiên Thần lộ vẻ ngượng ngùng, đây không phải đã tự động đầu thú rằng tối hôm qua anh đã thưởng thức qua cảnh đẹp của cô sao?

Nghe được lời khen ngợi của anh, Bùi Nguyệt Hoàng vẫn rất hưởng thụ, cô hào phóng nói: “Cảm ơn cậu đã khen ngợi.”

“Ừm… tôi không phải cố ý nhìn đâu.” Lam Thiên Thần có gắng giải thích.

Bùi Nguyệt Hoàng đưa tay vén mái tóc dài trước ngực ra sau lưng: “Tôi không trách cậu.”

“Nhưng cô thực sự không cần giảm cân, cô vẫn phải nghĩ đến sức khỏe của mình nữa chứ?” Lam Thiên Thần nhắc nhở.

Bùi Nguyệt Hoàng nheo mắt: “Cậu thực sự cho rằng thân thể tôi rất, hoàn hảo sao?”

Lam Thiên Thần gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, rất đẹp.”

“Vậy thì tối qua cậu có ý nghĩ gì đối với tôi không?” Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên muốn chọc ghẹo anh.

Lam Thiên Thần ngay lập tức xua tay: “Đương nhiên là không có.”

“ÒI Nếu không có, vậy chắc chắn là do cơ thể tôi không hoàn hảo, nếu không, cậu cũng sẽ không một chút ý nghĩ gì với tôi cũng không có như vậy!” Bùi Nguyệt Hoàng phát hiện chọc anh rất thú vị.

Chắc là do tuổi tác đã lớn, nhìn thấy cậu trai mi thanh mục tú như vậy, cô liền muốn thả thính một lần xem thử! Nếu không, người ta cũng không xem trọng loại máy bay bà già như cô đâu!

Lam Thiên Thần lúc này mới ngượng ngùng, cắn chặt môi mỏng nói: “Thân hình cô rất đẹp, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ có suy nghĩ đó. Đương nhiên… tôi cũng không ngoại lệ.”

Bùi Nguyệt Hoàng sững sờ, cô không ngờ anh vậy mà nói thật, cô lập tức dừng chủ đề này lại, tiếp tục nói thì sẽ trở nên rất mờ ám.

“Về sau có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau trên thương trường. Chúng ta có thể kết bạn.” Bùi Nguyệt Hoàng nói với anh.

“Ừm! Tôi có thể xin số điện thoại cá nhân của cô được không?” Lam Thiên Thần lấy hét can đảm hỏi.

Bùi Nguyệt Hoàng không phải là một phụ nữ bình thường, một người đàn ông phải có đủ can đảm và dũng cảm mới có thể xin số điện thoại của cô.

“Đưa di động của cậu cho tôi.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng không từ chối, dù sao đối diện cũng là Nhị thiếu gia nhà họ Lam, sau này nều có cơ hội hợp tác cũng là một phương hướng phát triển tốt.

Bùi Nguyệt Hoàng đưa tay bắm số của bản thân vào rồi trả điện thoại lại cho anh, cô vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ thanh toán.

Lam Thiên Thần lập tức lấy thẻ ra, nói với người phục vụ: “Quẹt thẻ của tôi.”

Bùi Nguyệt Hoàng lập tức sửng sốt: “Không được, bữa tối nay là tôi mời cậu.”

“Ai mời cũng đều giống nhau cả mà.” Lam Thiên Thần tất nhiên sẽ không chấp nhận để cho một cô gái mời khách.

Người phục vụ bước tới, nhìn hai tắm thẻ với vẻ bối rối, mà giọng nói của Bùi Nguyệt Hoàng lộ ra vẻ bá khí: “Quẹt thẻ của tôi.”

Nữ nhân viên phục vụ lập tức vươn tay cầm lấy thẻ của cô đi quẹt, còn Lam Thiên Thần thì nhìn về phía người phụ nữ đối diện: “Vậy lần sau tôi sẽ mời cô!”

Bùi Nguyệt Hoàng thầm ngạc nhiên, anh còn muốn hẹn cô lần sau nữa sao?

“Được thôi! Có cơ hội lại hẹn.” Cô không từ chối.

Người phục vụ trả thẻ lại. Bùi Nguyệt Hoàng đứng lên, mắt cá chân của cô không chịu được lực, cô lại vội vàng ngồi xuống vì đau. Mắt cá chân vốn đã sưng vù cả lên, làm sao có thể mang vừa giày cao gót nữa chứ?

Bùi Nguyệt Hoàng là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, cô không quan tâm đến việc chân mình có còn đau hay không, cô cô gắng mang đôi giày cao gót vào rồi nói với Lam Thiên Thản: “Đi thôi!”

Lam Thiên Thần nhìn cô với vẻ lo lắng. Bùi Nguyệt Hoàng tưởng rằng cô có thể tự mình đi được, nhưng nào ngờ cô chỉ vừa đứng dậy, bước xuống bậc thang cạnh cửa sổ, đã không thể chịu được một cơn đau đớn khủng khiếp, trước mặt cô không có chỗ nào có thể vịn vào được, ngoại trừ Lam Thiên Thần. . Hãy tìm đọc trang chính ở [ TRUMtгuyen .OR G ]

Vì vậy, cô không còn cách nào khác, cánh tay mảnh khảnh trực tiếp ôm lấy vai Lam Thiên Thần.

Lam Thiên Thần cũng phản ứng rất nhanh, mắt thấy cô ngã xuống về phía mình, anh lập tức vươn cánh tay ra đỡ lấy cô, ấn cô dựa vào lòng mình.

Bùi Nguyệt Hoàng hô hấp phải hơi thở trong trẻo của cậu trai mới lớn, tim cô khẽ rung động, mà lòng bàn tay to đang bao quanh eo cô khiến toàn thân cô như có một luồng điện truyền khắp người, khiến cả người cô tê dại vài giây.

“Không sao chứ?” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô.

Cũng kéo hồn cô trở về, cô lập tức đáp: “Không sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.