Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2109: Chương 2109: Chương 2113




“Xuống ăn sáng xong rồi tính.” Dút lời, Hình Nhất Phàm dắt tay cô xuống lầu.

Bạch Hạ xuống lầu liền đi cho mèo con ăn, ánh nắng tràn ngập từng góc sân, thật ấm áp, Bạch Tiểu Thuần ngồi dưới gốc cây trêu đùa với đám mèo, trong sáng dễ thương như một đứa trẻ.

Hình Nhất Phàm bước ra, nói với cô: “Vào ăn sáng đi em.”

Bạch Hạ mỉm cười đứng dậy, đặt cây gậy chọc mèo sang một bên rồi đi về phía người đàn ông đang đứng ở cửa phòng khách, cô vươn tay ra đòi ôm, Hình Nhất Phàm một tay ôm eo cô, tay kia ấn một cái lên ngực cô.

Bạch Hạ cảm nhận được máy cái ý nghĩ xấu xa của anh, cô cười đến nghẹn ngực, cùng nhau đi vào phòng ăn dùng bữa sáng.

Sau đêm qua, khuôn mặt Bạch Hạ như có thêm chút phong tình giữa thiếu nữ và phụ nữ, mái tóc dài của cô xoả tung sau đầu, đôi mắt mờ ảo trong veo.

Hình Nhất Phàm nhìn cô mà tim đập rộn ràng. Ăn sáng xong, Hình Nhất Phàm lấy ra giường xuống lầu dùng vòi nước trong sân rửa sạch, Bạch Hạ cũng ở bên cạnh giúp đỡ, dù bọn họ không thiếu tiền mua cái mới nhưng cả hai đều cho rằng đây là một một thứ quý giá, không nên vứt bỏ.

Bạch Hạ đứng ngồi xổm ở một bên quan sát, Hình Nhất Phàm xắn tay áo lên chà giặt. Trong mắt cô, anh trông vô cùng đẹp trai.

Bạch Hạ nghiêng đầu hôn lên môt bên má anh: “Chồng, em yêu anh.”

Hình Nhất Phàm mỉm cười nhìn cô: “Anh cũng yêu em, vợ của anh.”

Hình Nhất Phàm vặn khô tắm gra, sau đó bước đến chỗ phơi quần áo trong sân, vắt lên. Bạch Hạ lập tức chạy tới giúp anh, đang giúp song lại bị người đàn ông kéo đến sau tấm chăn, cuốn lấy hôn lên.

Sau tắm ra được phơi lên, Bạch Hạ bị người đàn ông nào đó hôn đến mức hai chân mềm nhũn cả ra, ngay cả sức lực để đứng cũng không còn, chỉ có thể dựa vào người anh, vô cùng quấn bách.

Hình Nhất Phàm trực tiếp ôm cô đến ghế sofa trong phòng khách, trong mắt Bạch Hạ cũng tràn đầy hạnh phúc cùng ý cười ngọt ngào.

Hình Nhất Phàm mang ra nào là cháo tôm, trứng luộc, bánh mì nướng, sữa bò nóng, hoa quả tươi, đủ loại món cho Bạch Hạ lựa chọn.

Bạch Hạ chớp chớp mắt, thấy bữa sáng đa dạng như vậy, cô có chút khó hiểu hỏi: “Hai người chúng ta sao ăn hết chừng này được?”

Hình Nhất Phàm nheo mắt nói: “Phải bồi bổ cho cơ thể của em.”

Bạch Hạ lập tức nhớ đến bộ dạng yếu ớt không chút sức lực của mình tối hôm qua, cô xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố dưới đất chôn đầu xuống.

“Em không sao mà! Sức khoẻ của em không có yếu như: anh nghĩ đâu!” Bạch Hạ muốn phản bác lại anh, rõ ràng là thể lực của anh tốt đến mức biến thái đấy có được không?

Hình Nhất Phàm cười nham hiểm: “Thật sao? Vậy thì tối nay chúng ta thử lại xem sao.”

Bạch Hạ lập tức bị doạ kinh hãi nhìn chằm chằm anh: “Không được, không được làm quá nhiều lần, vừa đủ thôi.”

Hình Nhất Phàm nhìn cô nghiêm túc nói ra những lời này, anh không khỏi cảm thấy buồn cười, đành phải dỗ dành cô trước: “Được, nghe em cả.”

“Lát nữa anh bảo mẹ gửi ít yến sào cho em, mỗi sáng và tối anh sẽ chưng cho em ăn.” Hình Nhất Phàm vẫn muốn bồi bổ thân thể cho cô.

Trong lòng Bạch Hạ vẫn rất vui vẻ, cô chớp chớp mắt nói: “Đừng để bác gái phải chạy một chuyến mệt như vậy nữa, về sau chúng ta tự mình đi mua!”

“Bác gái 4?” Hình Nhất Phàm không khỏi cười, sửa lại cho cô.

Bạch Hạ lập tức che miệng lại, sau đó áy náy vỗ vỗ ngực, nhanh chóng sửa lại cách xưng hô: “Mẹ… anh đừng bảo mẹ sang.” Tiếng gọi mẹ này của Bạch Hạ vẫn còn rất miễn cưỡng, không lưu loát. Bởi vì mười ba tuổi cô đã mồ côi mẹ, đã quá nhiều năm cô không gọi xưng hô này. Hình Nhất Phàm không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng cho cô, anh bước tới, vươn tay ra ôm cô vào lòng.

Bạch Hạ có thể cảm nhận được cảm xúc của anh, cô cười nói: “Em không sao, là do em vẫn còn trẻ con quá, mong mẹ sẽ không trách em.”

“Mẹ chắc chắn sẽ không trách em đâu. Từ nay về sau, mẹ của anh cũng sẽ là mẹ của em. Mọi người sẽ cùng nhau chăm sóc và yêu thương em.” Hình Nhất Phàm vuốt ve mái tóc dài của cô, khẽ hôn cô.

Khóe mắt Bạch Hạ hơi nóng lên, nước mắt trào ra, cô gật đầu nói: “Dạ, em biết.”

Cô cũng rất cảm động, cảm giác có mẹ lại một lần nữa, Tưởng Lam đối với cô, dịu dàng và thân thiết hệt như một người mẹ.

“Vậy chúng ta không bảo mẹ mang sang nữa, lát nữa chúng ta ra ngoài mua.” Hình Nhất Phàm cũng cân nhắc đến cảm nhận của cô, là một người con dâu, cô tất nhiên không muốn làm phiền đến mẹ chồng.

Bạch Hạ gật đầu: “Dạ được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.