Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2191: Chương 2191: Chương 2195




Bùi Nguyệt Hoàng ngày thường không biết ngại ngùng là gì, nhưng lúc này trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn có chút xấu hồ, đôi mắt cô cong lên ý cười, cánh tay mảnh khảnh vòng tay qua cổ Lam Thiên Thần.

Đôi mắt của Lam Thiên Thần tràn đầy hạnh phúc, anh không thể chờ đợi được, vội vàng hôn cô dâu của mình.

Bên dưới khán đài, có một người ba nhanh tay lẹ mắt, ôm chặt con gái vào lòng, đưa tay che kín đôi mắt to tròn ngắn nước của cô bé. Người này chính là Hình Liệt Hàn.

Đường Tư Vũ thấy chồng như vậy cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lúc này chồng cô bảo vệ con gái rất tốt, điều này cô cũng rất hài lòng.

Bạch Hạ cũng vùi đầu vào trong vòng tay của Hình Nhất Phàm, có chút xấu hồ, lúc này trong đầu cô đang suy nghĩ, nhát định phải hôn trên sân khấu sao? Có thể không hôn không? Ngại lắm ấy.

Bùi Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần chỉ hôn nhẹ một cái. Bùi Nguyệt Hoàng cầm lấy micro, giọng nói trong trẻo và quyến rũ của cô vang lên, gửi lời cảm ơn đến tắt cả các khách mời có mặt. Vẻ ngoài điềm tĩnh và phong thái tự tin của cô được mọi người đánh giá rất cao.

Sau khi Bùi Nguyệt Hoàng cảm ơn quan khách xong, Lam Thiên Thần cũng cầm micro và cảm ơn họ hàng của họ.

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sắm, họ kết thúc lễ cưới và đi về phía bàn tiệc.

Hình Nhất Phàm cũng vui thay cho người anh em tốt của mình, đồng thời cũng rất mong chờ đám cưới của chính mình.

Khi Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng đi quanh kính rượu thì ba mẹ hai bên cũng theo sau, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ ngồi vào bàn ăn, trong một đám cưới như vậy thì không cần phải đi tiếp rượu.

Đường Vũ Điềm là một đứa trẻ rát thích ăn uống, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đều chăm cho cô bé ăn, bữa trưa thịnh soạn nhanh chóng kết thúc.

Khoảng hai giờ, hầu hết khách khứa đều là rút ra chút thời gian để đến dự, nên đến chiều họ liền rời đi. Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ tranh thủ đi dạo quanh một cái hồ gần đó, nhân tiện đưa cô bé nhỏ đi dạo thư giãn.

Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ ở lại với hai người Lam Thiên Thần. Tối nay còn có một buổi tiệc, một số khách sẽ ở lại tham dự tiệc tối rồi mới rời đi.

Buổi sáng dậy quá sớm, Bùi Nguyệt Hoàng lúc này đã có chút mệt mỏi, cô ngồi trên sô pha trong phòng, chóng cằm nghiêng mặt, nhíu mày, có chút buồn ngủ. Lam Thiên Thần cởi chiếc áo vest bên ngoài ra, bước đến ôm cô vào lòng.

“Nếu em mệt thì anh cùng em đi nghỉ một chút nhé?”

Bùi Nguyệt Hoàng cong môi cười, cô không tính tốt ngày, lúc này bà dì của cô vừa vặn sắp đến, vậy nên, mỗi lần trước khi tới cô đều cảm thấy rất mệt.

Có điều, hôn lễ của cô hôm nay thực sự rất vui vẻ, cô hạnh phúc đến nỗi như muốn nói với cả thế giới rằng cô có một người chồng vô cùng hoàn hảo.

“Em chợp mắt chút là được rồi. Tiệc tối nay có lẽ sẽ kết thúc rất muộn.” Dút lời, Bùi Nguyệt Hoàng thay quần áo ra, tẩy đi lớp trang điểm, để lộ ra gương mặt thanh thoát và đôi lông mày sạch sẽ. Lam Thiên Thần cúi xuống, hôn lên trán cô, đau lòng vén đi những sợi tóc thưa trên trán cô: “Em ngủ đi! Anh ở đây với em.”

“Anh không cần phải đi chào hỏi khách sao?”

“Còn có anh cả, và ba mẹ anh ngoài đó mà!” Lam Thiên Thần thấp giọng an ủi, không có gì quan trọng hơn chăm sóc cho cô.

Ở một biệt thự khác, Hình Nhát Phàm cũng cởi bỏ áo vest bên ngoài, bên trong là áo sơ mi đen, kết hợp với quần tây, khiến cho dáng người cao 1m85 như anh, thể hiện trọn vẹn vóc dáng cường tráng của một người đàn ông, lịch lãm, vô hình chung sinh ra một loại năng lượng mạnh mẽ.

Bạch Hạ nhìn Hình Nhất Phàm cả ngày hôm nay, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, cảm giác không thể tách mình ra khỏi anh.

Thấy anh đang rót nước, cô bước đến vòng tay ôm lấy eo anh từ sau lưng, cô chỉ muốn ôm chặt anh, cảm nhận thân hình mê người của anh.

Hình Nhất Phàm xoay người lại, dựa lưng vào tủ, vươn tay ôm lấy cô gái dính người, anh uống một ngụm nước rồi hỏi: “Em khát không?”

Bạch Hạ ngẳng đầu gật gật: “Ừm, khát! Anh cho em uống một Ít với!”

“Không cho!” Hình Nhất Phàm nâng cốc lên cao, với độ dài của cánh tay của anh, Bạch Hạ dù có nhảy lên cũng không thể lấy được.

Mặc dù bên cạnh vẫn còn cốc, nhưng Bạch Hạ muốn cái cốc trong tay anh.

“Keo kiệt, mau cho em uống với!” Bạch Hạ cười vươn tay kéo lấy tay anh.

Trong mắt Hình Nhất Phàm loé lên ý cười xấu xa, dưới vẻ đầy khát vọng của Bạch Hạ, anh lại vẫn có thể thong dong uống thêm một ngụm nữa.

“Hình Nhát Phàm!” Bạch Hạ cảnh cáo, gọi tên anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.