Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2247: Chương 2247: Chương 2251




Hiện tại, muốn cô đi cầu xin anh? Cô thật sự không có cách nào làm được.

“Sư phụ xem trọng em như vậy, em không thể để cho mọi người thất vọng!” Lý Lâm lập tức áp chế một câu, dường như chuyện này bắt buộc phải để Tưởng Hân Vy đi làm.

“Em…” Lúc này chân tay Tưởng Hân Vy cũng luống cuống, một bên là cứu thương hiệu, một bên là đi cầu xin Hạng Kình Hạo, cô thật sự không biết nên làm thế nào.

“Cầu xin em đó, em phải biết rằng, nếu như sư phụ biết được chuyện này, không biết sẽ tức đến phát bệnh gì! Sư phụ xem trọng thương hiệu của bản thân mình như vậy mà.”

Trong đầu Tưởng Hân Vy, hai bên đều như nhau, rốt cuộc là mặt mũi quan trọng hay là thương hiệu cô của cô quan trọng đây?

Cuối cùng, mặt mũi cũng không quan trọng đến như vậy, chỉ là nếu làm vậy cô sẽ nợ Hạng Kình Hạo một ân tình cực lớn.

“Được! Em đồng ý thử một chút, nhưng anh ấy có năng lực này hay không, em cũng không thể bảo đảm.” Tưởng Hân Vy muốn ra ngoài. Cô khổ quá! Nếu như sớm biết sẽ xảy ra chuyện như này, lúc này cô nên lấy lòng anh một chút.

Đi ra từ trong phòng Lý Lâm, Tưởng Hân Vy quay trở về phòng mình bình tĩnh lại, cô thật sự cần phải bình tĩnh lại một chút! Cô lấy điện thoại di động ra, mở đến số chưa lưu vừa gọi lúc nãy. Cô vuốt tóc, có một loại cảm xúc dâng trào, trong lòng lại tiếp tục đè nén, néu không giải quyết ổn thỏa chuyện này, tương lai thương hiệu của Tưởng thị sẽ bị vấy bẩn, néu như là nhà thiết kế của một số công ty nhỏ, xảy ra chuyện bị nghi ngờ sao chép như này, mọi chuyện cũng sẽ trôi qua nhanh thôi. Nhưng, thương hiệu quần áo của tập đoàn Tưởng thị là thương hiệu ni tiếng trên toàn thế giới, hiện tại tính cạnh tranh lớn, đối thủ cũng nhiều, không dễ gì mới có được thương hiệu to lớn như này, cũng sắp biến mắt rồi.

“Sao lại như vậy?” Tưởng Hân Vy chống cằm, tưởng tượng xem nên mở miệng như nào.

Nói chuyện điện thoại chắc chắn không được rồi, vốn dĩ là muốn cầu cứu anh, làm như vậy thì không lịch sự lắm, hơn nữa, Hạng Kình Hạo cũng không có lý do gì nhất định phải giúp cô.

Lúc này, Lữ Trân và La Ngãi Mỹ đẩy cửa bước vào, ban nãy nhìn thấy cô và Lý Lâm ở trong phòng một lúc lâu, bọn họ đều muốn biết hiện tại thái độ của Lý Lâm như thế nào, nhưng cũng không dám đi làm phiền chị ấy, chỉ có thể tìm Tưởng Hân Vy hỏi.

“Tưởng Hân, sư tỷ có ý gì thế? Có nghĩ ra cách giải quyết chuyện nào không?” Lữ Trân nghiêng người hỏi.

Tưởng Hân Vy gật đầu: “Trước mắt có một cách.”

“Cách gì? Mau nói cho tụi chị biệt đi!” Sắc mặt Lữ Trân hiều kỳ.

“Em quen một người bạn, muốn nhờ anh ấy giúp đỡ một chút.”

Lữ Trân và La Ngãi Mỹ nhìn nhau, sinh ra ở Tưởng gia đúng là không giống nhau! Ở đây còn có thể quen biết những người bạn có quyền có thế.

Bất quá, nếu như chuyện này có Tưởng Hân Vy đi giải quyết, bọn họ ngược lại yên tâm hơn, như vậy bọn họ không cần làm việc gì tốn sức nữa.

“Vậy làm phiền người bạn đó của em, tụi chị đợi tin tốt nha.” Nói xong, hai người nhanh chóng ra ngoài, sợ rằng chuyện này họ cũng phải góp sức. Buỏi tối trên đường của nước M, Hạng Kình Hạo vừa nhận được cuộc gọi từ nước R, bên đó có một nghiên cứu cần anh qua quyết định, đúng lúc Hạng Kình Hạo cũng không có việc gì làm, lời từ chối của Tưởng Hân Vy cũng làm giảm bớt đi sự nhiệt tình của anh đến tìm cô lần này.

Ngược lại anh cũng không trách cô, nói không chừng trong lòng cô đã có người mình thích, còn anh thì quá đường đột.

Điện thoại của anh vang lên, anh nghe máy: “Alo!”

“Thiếu gia, máy bay đã xác nhận thời gian khởi hành, nửa tiếng nữa ngài có thể đến sân bay được không?”

“Bây giờ tôi đang ở trên đường ra sân bay, nữa tiếng nữa có mặt.” Hạng Kình Hạo trả lời.

“Vâng, vậy chúng tôi ở sân bay đợi ngài.”

Hạng Kình Hạo ngắt máy, chiếc xe thể thao màu đen cực kỳ chói mắt, có tính năng trên cả tuyệt vời, lao trên đường buổi tối rộng rãi như một con báo chạy vào ban đêm.

Trong khách sạn, Tưởng Hân Vy vẫn còn đang làm công tác tư tưởng cho bản thân mình, sau khi cô liên tục hít thở vài lần, nhìn thời gian là sáu rưỡi, lúc này đúng lúc có thể hẹn ăn bữa tối!

Cũng không biết bây giờ anh đã hẹn người nào ăn tối hay chưa, Tưởng Hân Vy cằm điện thoại lên, hít thở sâu, cô cần thận án số.

Khi cô đang lắng tai nghe, trong lòng cô căng thẳng.

Xe của Hạng Kình Hạo đang đi về phía sân bay, nghe thầy chuông điện thoại trong xe lại vang lên, anh nhìn một cái, chỉ thấy bên trên ghi tên của Tưởng Hân Vy.

Anh lập tức chớp chớp mắt, sau đó nghiêng người nhìn vào màn hình lần nữa, tưởng bản thân nhìn nhằm, nhưng không, thật sự là điện thoại của cô gái kia gọi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.