Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2359: Chương 2359: Chương 2363




“Chú Hạng, vì sao chú đối tốt với em như thế.” Nghê Sơ Tuyết cảm động hỏi.

Ánh mắt Hạng Bạch Hàn hơi nhíu: “Ba mẹ em là bạn tôi, chăm sóc em cũng là việc tôi nên làm.”

Nghê Sơ Tuyết chớp mắt, anh là bởi vì quan hệ bạn bè với ba mẹ cô sao? Nhưng… nhưng lúc cô nghe lén cuộc trò chuyện của ba mẹ, họ đối với anh cực kỳ khách khí!

Không giống với mối quan hệ thân thiết! Nghê Sơ Tuyết nghĩ trong lòng, có thể là vì mối quan hệ của anh trai anh với ba mẹ!

Nhưng dù thế nào, sự chăm sóc của anh khiến cô cảm kích, về sau nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ báo đáp anh.

“Chú Hạng, không biết là nều liên hệ với bên truyền thông cần bao nhiêu tiền.” Nghê Sơ Tuyết hiếu kỳ hỏi.

Hạng Bạc Hàn trầm tư một chút: “Có lẽ không cần quá nhiều tiền, chỉ cần mua một trang báo nhỏ mà thôi, chuyện này cứ giao cho tôi.”

Nghê Sơ Tuyết cảm thấy chuyện này bản thân có thể tự mình làm, cô vội vàng nói: “Em có thể tự làm.”

“Không cần, để tôi, em không quen biết ai, sau này ra ngoài thì báo với tôi một tiếng.” Hạng Bạc Hàn nghĩ đến hôm nay cô đột nhiên rời đi, trong lòng anh có chút thắt lại.

Nghê Sơ Tuyết gật đầu, cong môi cười: “Vâng, em biết rôi.”

Lúc khuôn mặt nhỏ của Nghê Sơ Tuyết cười lên, giỗng như một đóa hoa, vừa ngọt ngào vừa rực rỡ.

Hạng Bạc Hàn thắt thần vài giây, anh ý thức được ánh mắt thất thần của mình, tự nhiên nhìn ra cửa sổ, nhưng phong cảnh bên ngoài cửa sổ lại không lọt vào tầm mắt anh, trong đầu cứ như vậy bị nụ cười của Nghê Sơ Tuyết chiếm cứ.

Trong lòng Nghê Sơ Tuyết cũng nhẹ nhõm hẳn, nếu như: có thể đăng báo tìm kiếm, vậy có phải là sẽ có một tia hi vọng hay không?

Điều này khiến trong lòng cô tràn đầy hi vọng, thời gian lúc này cũng đến giờ ăn trưa.

Hạng Bạc Hàn đưa cô quay lại khách sạn dùng bữa trưa, Nghê Sơ Tuyết ngồi cạnh cửa sổ, cô tràn đầy hiếu kỳ và sự mới mẻ đối với thành phố này.

“Chú Hạng, buổi chiều em có thể ra ngoài chơi không? Em sẽ không chạy đi lung tung đâu, chỉ đi đến các điểm tham quan gần đó thôi.”

Hạng Bạc Hàn thấy cô muốn ra ngoài, anh hơi nhướng mày: “Muốn đi đâu! Tôi đi cùng em.”

“AI Không cần đâu, em đi xung quanh chút, sẽ không đi đến nơi quá xa, chú cứ bận việc của mình đi ạ!” Nghê Sơ Tuyết không muốn quấy rầy thời gian của anh.

Quả thực là buổi chiều Hạng Bạc Hàn có việc, anh chỉ đành nói: “Tôi cho hai vệ sĩ đi theo em, muốn đi đâu để bọn họ đưa em đi, chú ý an toàn.”

Nghê Sơ Tuyết gật đầu: “Vâng! Em biết rồi.”

“Đưa điện thoại đây.” Hạng Bạc Hàn nói với cô.

Nghê Sơ Tuyết đưa điện thoại cho anh, Hạng Bạc Hàn lưu số điện thoại của mình lên: “Có chuyện gì, hãy gọi cho tôi sớm nhất có thể.”

Nghê Sơ Tuyết cầm lấy điện thoại, ôm vào trong ngực, có một loại cảm giác ấm áp, cô ngoan ngoãn mỉm cười: “Vâng! Cảm ơn chú Hạng.”

Ánh mắt phức tạp của Hạng Bạc Hàn ngần ra vài giây.

Khoảng ba giờ chiều, xe của Hạng Bạc Hàn dừng trước một khu biệt thự, sân trong được kết hợp giữa hiện đại và cổ điển, rất thích hợp cho người lớn tuổi sinh sống, khu vườn cổ kính, đi kèm với mô hình những cây cầu nhỏ cùng dòng nước chảy, đối với người lớn tuổi mà nói, đây chính là một nơi phong thủy.

Hạng Bạc Hàn đầy cửa bước vào, những người bên cạnh Hạng Kình Hạo lập tức đến nghênh đón: “Thập thiếu, thiếu gia ở bên này.”

Hạng Bạc Hàn vừa ngắm vườn vừa đi về phía trước, lúc này Hạng Kình Hạo đang nói chuyện cùng người thi công, anh đang xem làm thế nào để xây một biệt thự khác ở một nơi mới mua.

“Chú nhỏ, chú đến rồi, nơi đây thế nào?” Hạng Kình Hạo hỏi.

Hạng Bạc Hàn gật đầu: “Vị trí không tồi, công trình cũng được bảo lưu rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.