Hạng Bạc Hàn dọc theo dòng người đi về phía trước, bóng dáng, ánh mắt anh đều giống như là đang đi tìm người.
Còn đối với những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, anh xem như chưa từng nhìn thấy.
Vừa lúc anh đi ngang qua một quầy hàng, một bác gái đã ngăn anh lại: “Này, chàng trai trẻ, có phải là cậu đang tìm người hay không vậy?”
Hạng Bạc Hàn gật đâu: “Đúng, tôi đang tìm một cô gái trẻ tuổi.
*Có phải là cô gái rất xinh đẹp hay không? Nói khẩu âm ngoại quốc nữa?”
Hạng Bạc Hàn lập tức kích động nhìn bác gái này: “Bác biết cô ấy ở đâu sao?”
*Cô ấy gặp phải trộm, bị trộm mắt điện thoại với ví tiền rồi, trước đó cô ấy đi từ hướng này, bây giờ không biết đi đến đâu nữa.” Bác gái này tốt bụng chỉ một con đường.
Hạng Bạc Hàn cuối cùng cũng hiểu vì sao cô lại tắt máy, hóa ra là thật sự bị trộm mắt rồi.
Người đơn thuần giống như cô, cộng thêm trên người lộ ra chút khí chất tiểu thư nho nhã của gia đình giàu có, chắc chắn sẽ là mục tiêu tốt nhát trong mắt những tên trộm.
“Cảm ơn bác.” Hạng Bạc Hàn nói xong, đi về hướng bác gái đã chỉ. . ngôn tình hay
Lúc này, cách Hạng Bạc Hàn 100 mét, Nghê Sơ Tuyết lại tìm đường quay lại, cô đi một vòng, sau đó nhìn thấy một tắm biển quen thuộc, hình như là nơi cô bị trộm, cô muốn bắt đầu tìm lại đường. Buổi tối ở trung tâm thành phố có rất nhiều người, Nghê Sơ Tuyết đi lâu như vậy, vừa mệt vừa đói vừa khát, cô nhìn nước ở quầy hàng nước bên cạnh, mặc dù đó là một bai nước rẻ tiền, nhưng cô thực sự không một xu dính túi, một bai cũng không thể mua nỗi, cô nuốt nước bọt.
Cô gần như cảm thấy kiệt sức, nhưng cô nghĩ, vệ sĩ sẽ không rời đi, nhất định vẫn ở chỗ cũ đợi cô, chỉ cần cô tìm được xe của vệ sĩ là tốt rồi. Hạng Bạc Hàn dáng người cao lớn, với chiều cao nổi bật giữa đám đông, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh, không buông tha cho bắt kỳ bóng lưng cô gái trẻ nào, còn những cô gái đối mặt với ánh nhìn của anh, tim người nào người nấy cũng đập nhanh, mặt hồng tai đỏ, đi xa rồi vẫn muốn trộm quay đầu lại nhìn anh.
Trái tim của Hạng Bạc Hàn chưa bao giờ lo lắng như vậy, vừa muốn tìm Nghê Sơ Tuyết, đồng thời trong đầu lại có rất nhiều suy đoán không hay.
Cô gái xinh đẹp giống như cô, trừ việc bị kẻ trộm để ý, có khi nào sẽ bị đám buôn người để ý hay không? Có khi nào bị đám người ác ý nhìn trúng? Nhỡ người đó hành vi gây rồi với cô thì sao?
Hạng Bạc Hàn nảy sinh một vài suy đoán, trong lòng càng sốt ruột, đúng lúc này ánh mắt anh nhìn về phía trong đám đông trước mặt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện khiến anh kinh ngạc vui mừng.
Nghê Sơ Tuyết.
Vẻ mặt cô hoảng hốt, dáng người mệt mỏi đi trong đám đông, cô không nhìn thấy anh, chỉ muốn buông bỏ, dường như vừa đói vừa buồn ngủ.
Lần này, Hạng Bạc Hàn xác định chắc chắn là cô, sẽ không sai nữa.
Anh đứng tại chỗ, ánh mắt khóa chặt bóng dáng mảnh khảnh, thân hình thon dài bước về phía cô.
Tốc độ đều đặn, kiên định mạnh mẽ, trên mặt anh hiện lên một nụ cười vui sướng, có một cảm giác vui mừng như kho báu đã mắt giờ lại tìm được.
Ban nãy Nghê Sơ Tuyết quá nóng vội nên tìm bừa, tỉnh lực đều dùng hết rồi, lúc này cô thật sự không còn sức nữa, chỉ có thể chậm rãi bước đi.
Sợ rằng bản thân nếu còn không uống nước nữa thì sẽ ngã quy mắt, đột nhiên, dường như trước mặt cô có một bóng người chắn ngang, cô vô thức muốn né tránh, nhưng cũng không có hứng thú ngẳng đầu lên xem người này là ai.
Cho đến khi, cô vừa tránh sang một bên, người cao lớn này cũng tránh sang một bên, ánh mắt Nghê Sơ Tuyết mới sáng lên vài phần, đập vào ánh mắt cô là một đôi giày nam, bên trên tràn đầy hơi thở hào quang đắt giá.
Cô ngắẳng đầu dọc theo đôi chân thon dài của người đàn ông, đúng lúc ngắng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông, giống như thần thánh giáng xuống, khiến cho niềm vui của cô dâng trào mãnh liệt. Con người lúc kích động, rất dễ làm một vài chuyện không hợp tình hợp lý.
Ví dụ như Nghê Sơ Tuyết lúc này, cô vui mừng đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt, thân mật ôm lấy anh, trong lòng vui sướng kêu lên: “Chú Hạng!”
Hạng Bạc Hàn ngược lại không nghĩ đến sẽ nhận được sự chào đón thân mật của cô như này, thân hình anh chấn động vài giây, cánh tay anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, tay khác nhẹ vỗ vai cô: “Cuối cùng cũng tìm được em rồi.”
Sau khi Nghê Sơ Tuyết kích động xong, mới phát hiện ra bản thân mình thất lễ ôm anh, cô vội vàng ngại ngùng lùi về sau một bước, vui mừng hỏi: “Chú Hạng, sao chú biết em ở đây, vì sao lại biết mà đến tìm em?”