Sáng sớm.
Nghê Sơ Tuyết giống như một chú mèo nhỏ, trở mình lại, cô còn tưởng là mình vẫn đang ngủ trên giường mình nên vươn tay sang muốn ôm lấy con gấu bông to của mình, nhưng mà cô lại ôm phải vòng eo rắn chắc của một người đàn ông.
Nhiệt độ chân thực và tự nhiên này…
Cô lập tức tỉnh táo hẳn, mở bừng mắt ra, đập vào mắt cô là một đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười đang nhìn cô chăm chú.
Mặt của Nghê Sơ Tuyết đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cô ngượng ngùng vùi đầu vào lòng anh, muốn rút cánh tay đang ôm eo anh ra. . truyện đam mỹ
Thế nhưng, bàn tay của người đàn ông nào đó đã đặt trên eo thon của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, khiến cô càng dán sát vào người anh.
“Buổi sáng tốt lành!” Hạng Bạc Hàn trầm giọng nói.
“Buỏi sáng tốt lành!” Nghê Sơ Tuyết chớp chớp mắt, từng chút từng chút áp lên ngực anh, cảm giác này thật tót.
Từ lúc rời giường, Nghê Sơ Tuyết không dám nhìn thẳng vào anh, cô hoàn toàn thẻ hiện ra được sự xấu hổ của một cô gái nhỏ.
Nếu như đổi thành một cô gái khác làm như vậy, Hạng Bạc Hàn sẽ chỉ cảm thấy cô ta rất giả tạo, nhưng sự đáng yêu của Nghê Sơ Tuyết lại rất chân thực và tự nhiên, bởi vì cô gái này thật sự rất trong sáng, cô giống như một tờ giấy trắng, không có một chút vết nhơ.
Sau khi ăn sáng xong, Nghê Sơ Tuyết ra vườn loay hoay trồng hoa cỏ. Có một bông hoa hồng nở rộ quá mức nên có chiều hướng hơi chúc xuống, cô đã làm một cái giá đỡ nhỏ để đỡ cành hoa hồng lên giúp nó có thể hấp thụ ánh nắng mặt trời để trở nên yêu kiều hơn.
Trong lúc cô đang bận rộn thì từ phía sau có một bóng đen chiếu xuống người cô “Trưa nay em đi với anh ra nhà hàng gặp chị của em.”
Cùng lúc đó, Giọng nói của người đàn ông cũng vang lên.
Nghê Sơ Tuyết ngạc nhiên ngước lên nhìn: “Em cũng phải đi cùng sao?”
Hạng Bạc Hàn không khỏi thấy buồn cười: “Sao em lại không đi được chứ?”
“Em sợ chị em sẽ tức giận.”
“Em ở tầng trên của nhà hàng đợi anh, anh với chị em nói chuyện xong sẽ lên ăn với em.” Hạng Bạc Hàn không hè có ý định để cô chạm trán với Mị Lạp.
“Dạ.” Nghê Sơ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.
Từ biệt thự, bọn họ đi thẳng đến một tòa nhà ở trung tâm thành phó, nơi tập trung các nhà hàng hàng đầu.
Vẫn còn sớm, Hạng Bạc Hàn nói trợ lý liên lạc với Mị Lạp, bảo cô ta đến sớm một chút.
Mị Lạp cũng định đến đó sớm, cô ta sửa soạn xong chuẩn bị sang đó thì nhận được điện thoại, cô ta còn vui hơn ban nãy.
Xem ra nhất định là Hạng Bạc Hàn muốn tranh thủ thời gian để được ở bên cạnh cô ta nhiều hơn đây mài! Cô ta không thể lãng phí thời gian được.
Hạng Bạc Hàn đưa Nghê Sơ Tuyết đến một nhà hàng ở tầng trên, sắp xếp cho cô một phòng bao, gọi cho cô món tráng miệng yêu thích của cô và bảo cô ở đây đợi anh.
Nghê Sơ Tuyết biết lần này Mị Lạp nhất định sẽ bị tổn thương, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi, thay vì để chị ấy thích một người không có kết quả, tốt hơn nên để chị ấy hiểu rõ tình hình.
Khoảng mười một giờ, trợ lý của Hạng Bạc Hàn đứng ngoài cửa chính của toà nhà đón Mị Lạp.
“Mị Lạp tiểu thư, ông chủ của chúng tôi đang đợi cô ở nhà hàng trên lầu.”
“Chỉ có một mình anh ấy thôi sao?” Mị Lạp vội hỏi, trên đường đến đây cô ta đã nghĩ liệu Nghê Sơ Tuyết có đi cùng anh hay không.
“Vâng, chỉ có một mình ông chủ của chúng tôi.” Trợ lý gật đầu.
Mị Lạp nghe vậy thì cắn môi, cố gắng kiềm xuống sự vui sướng trong lòng: “Phiền anh dẫn đường đi!”
Người trợ lý đưa Mị Lạp vào trong nhà hàng, đồng thời cũng bám điện thoại gọi cho Hạng Bạc Hàn báo cho anh biết để xuống lầu Hạng Bạc Hàn đứng dậy, trước khi rời đi, anh khế hôn lên tóc của Nghê Sơ Tuyết: “Chờ anh trở lại.”