Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2457: Chương 2457: Chương 2461




“Hứa tiểu thư, đây là làm ăn, làm ăn đều có giá cả. Không biết Hứa tiểu thư định lấy cái giá nào để báo đáp lại cho Trần tổng chúng tôi vậy?”

“Tôi… tôi có thể mời Trần tổng đi ăn tối, hoặc là chuẩn bị biếu cho ngài một món quà…” Hứa Tâm Duyệt chỉ có thể nói như vậy.

“Hứa tiểu thư, sao cô không dùng bản thân làm quà, biếu cho Trần tổng nhỉ?” Người đàn ông mập mạp cười hề hề hỏi.

Hứa Tâm Duyệt đã có tình lờ đi, nhưng cô không ngờ người đàn ông béo ú này lại xem như một loại giao dịch mà nói thẳng như vậy, nụ cười trên môi cô đã không còn giữ được nữa, cô thận trọng nói với người đàn ông mập kia: “Lý tổng, mong anh đừng nói đùa như vậy nữa. “

“Ông ấy không nói đùa đâu. Mục đích tôi gọi cô đến đây chỉ đơn giản vậy thôi, cô hầu hạ tôi một đêm, tôi sẽ chọn cho cô những người mẫu ưu tú nhất để lên sân khấu.”

Trần Hào lập tức nhân cơ hội này bày tỏ suy nghĩ của mình.

Những lời nói trần trụi như vậy khiến cho sắc mặt của Hứa Tâm Duyệt lúc xanh lúc đỏ. Hoá ra chỉ như vậy mới có thể thương lượng được sao?

Vậy thì cô đành bỏ đi vậy, cô vẫn giữ nụ cười lịch sự như cũ: “Vậy thứ lỗi tôi không làm việc này được, cảm ơn Trần tổng đã dành thời gian gặp tôi, tạm biệt.”

Nói xong, Hứa Tâm Duyệt định rời đi, nhưng vừa đứng dậy, người đàn ông béo ú cười thô bỉ, vươn tay đẩy cô vào trong lòng Tràn Hào.

Hứa Tâm Duyệt vốn vừa uống rượu xong, có chút say nên đứng không vững, nhưng cô vẫn cố gắng không ngã vào lòng Trần Hào mà ngã sang ghé sofa ở bên cạnh.

Cô vừa thở hồn hển chống người đứng dậy, vừa quay đầu mắng người đàn ông béo ú kia: “Ông làm gì vậy?”

Mà lúc này, cô gái bên cạnh Trần Hào tự động tránh sang một bên, Trần Hào cũng không bỏ lỡ thời cơ vươn tay sang muốn ôm lấy cô, Hứa Tâm Duyệt ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh ta lập tức đẩy tay anhta ra. Sau đó, cô bắt lầy cơ hội muốn đi ra khỏi đó.

Lúc cô đang xách túi muốn đi về phía cửa thì người đàn ông béo ú lập tức giang hai tay ra ngăn cô lại: “Hứa tiểu thư, cô say quá rồi, ở lại với Trần tổng đi!”

“Tránh ra!” Mặc dù đang say nhưng Hứa Tâm Duyệt vẫn còn chút tỉnh táo, nhưng mà cô không biết mình sẽ còn tỉnh táo được bao lâu.

Bởi vì lúc này cô vô cùng chóng mặt, đầu óc vô cùng choáng váng.

Người đàn ông đầy béo ục ịch bước đến muốn đẩy cô lần nữa, Hứa Tâm Duyệt biết néu cô không chạy thoát khỏi đây thì sẽ rất nguy hiểm.

Cô lập tức cầm lấy chiếc túi xách có lớp vỏ cứng trên tay ném về phía người đàn ông béo ú.

*Á… con nhóc thối này, mày dám đánh tao!” Tên đàn ông béo ú kia đau đớn đến nỗi thay đổi sắc mặt, Hứa Tâm Duyệt nhân cơ hội này nghiêng người lướt qua người ông ta, đi về phía cửa ra vào.

Trần Hào cũng đứng dậy muốn bắt cô lại, một cô gái say rượu thì sao chạy trồn khỏi anh ta được chứ! Mà gã đàn ông béo ú cũng bị cô làm tức giận đuổi theo sau.

Hứa Tâm Duyệt lúc này đã say khước rồi, lúc đến cô đã không phân biệt được đông tây nam bắc gì rồi, lúc này lại càng không phân biệt được phương hướng nên chỉ có thể chọn đại một hướng mà chạy.

Nhưng mà cô đã say đến mức nhìn mọi thứ đều thành hai vật rồi, cô cũng chạy không nhanh, cô vừa bám vào tường vừa chạy về phía trước, mà cô vẫn nghe thấy tiếng gã đàn ông béo ú ban nãy đuổi theo đằng sau: “Con nhóc thối kia, mày đứng lại cho tao!”

Hứa Tâm Duyệt sao mà đứng lại được kia chứ? Cô lao đi như ruồi không đầu, không phân biệt rõ phương hướng, một lát sau cô đụng phải một cô gái, cô gái đó quay đầu lại chửi bới cô. Hứa Tâm Duyệt liên tục nói xin lỗi rồi lại tiếp tục lao về phía trước.

Cô sắp chạy đến ngã quẹo thì đột nhiên từ trong ngã quẹo xuất hiện một bóng người, Hứa Tâm Duyệt hoàn toàn không để ý thấy, cô đâm thẳng lồng ngực rắn chắc của người đó.

Đụng vào lồng ngực cứng cáp của người kia khiến đầu cô sao bay đây trời, cô mơ hồ ngước mắt lên nhìn, cô cảm giác người mình đang đụng phải là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn. Lúc này, cô lại nghe thấy tiếng của người đàn ông béo ú càng lúc càng gần: “Con nhóc thối kia, để tao xem mày chạy đi đâu được!”

Hứa Tâm Duyệt biết mình không thể chạy được nữa, cô vội vàng ôm chằm lấy người đàn ông kêu cứu: “Cứu… cứu tôi với… có người đang đuổi theo tôi…”

Người đàn ông nhìn thấy người phụ nữ này tự chủ động xông vào lòng đàn ông như vậy, cả người thì toàn mùi rượu, đôi mày tuấn tú của anh nhăn lại, vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt.

Ngay khi anh định kéo cô ra thì Hứa Tâm Duyệt cũng gấp gáp ngẳắng mặt lên, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông này. Dù thế nào đi chăng nữa, thân hình cao lớn của anh khiến cô cảm thấy việc mình nhờ anh giúp đỡ rất đúng đắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.