Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2517: Chương 2517: Chương 2521




Gương mặt xinh đẹp của Lê Yên có hơi nóng lên, cô lúng túng cắn cắn môi: “Thì là, lúc tớ đi vào nhà vệ sinh, đột nhiên gặp được dòng khí lưu mạnh, khó khăn lắm tớ mới về được vị trí, còn chưa ngồi xuống, thì cảm thấy như cả cái máy bay đang lao xuống vậy, tớ bị dọa đến nhũn cả chân, liền quỳ xuống đường đi, đưa tay ôm lấy chân của anh ta… còn…”

Hứa Tâm Duyệt trừng mắt nhìn: “Còn làm sao?”

“Thì tớ sợ mài! Cậu cũng biết một khi tớ sợ thì tớ sẽ tìm đồ để ôm, mà, đầu của tớ chôn ở trên chân anh ta.”

“Không phải là vị trí mà tớ nghĩ chứ?” Hứa Tâm Duyệt phốc một cái, cười ra tiếng.

Nhìn sắc mặt của bạn tốt dưới ánh đèn, Hứa Tâm Duyệt nghĩ, mình đoán đúng chắc rồi.

“Lúc đó, tớ bị dọa sắp chết luôn rồi, làm gì nghĩ được nhiều như vậy.” Lê Yên vẻ mặt thê thảm: “Cũng vì như vậy, bị hai người phụ nữ điên bên cạnh nhìn thấy, nghĩ rằng tớ cố ý nhân cơ hội đấy để sàm sỡ anh ta, cậu nói xem, ai muốn sàm sỡ anh ta chứ?”

Hứa Tâm Duyệt đương nhiên biết Lê Yên không có suy nghĩ về phương diện này, cô thở dài: “Lần này cậu về, đúng là gian nan vất vả mà!”

“Không phải sao!” Lê Yên hút nước trái cây, cắn răng nghiền lợi.

“Cậu đi nộp sơ yếu lý lịch chưa?”

“Tớ nghỉ ngơi hai ngày rồi hãng đi nộp đi! Tớ không thể nào nhàn tản được mà.”

“Ừm, vừa hay tớ cũng nghỉ thêm máy ngày nữa, tớ cũng nên đi đến cửa hàng báo cáo rồi.”

Hai người vừa nói chuyện, vừa ăn tối, không khí thoải mái, cũng giải tỏa áp lực cho nhau.

Trời hơi tối, hai người liền tự mình bắt xe về nhà.

Mà ở trong một nhà hàng cao cấp khác, Mặc Trạch Dương cũng đang chào tạm biệt với cậu nhóc: “Tiểu Mục, nhận được quà rồi về nhà là phải ngoan ngoãn nghe lời đáy.”

“Vâng, ba nuôi nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.” Cậu nhóc hiểu chuyện gật đầu.

“Chị gái xinh đẹp mà con nói đó, hôm nào ba nuôi cũng muốn gặp mặt, xem xem là người như thế nào mà để con nhắc không rời miệng như vậy.”

“Vâng! Chờ có thời gian, con giới thiệu chị xinh đẹp cho ba nuôi làm quen.” Cậu nhóc cười gật đầu.

Lúc này, Mặc Trạch Dương ngắng đầu nói với Cố Thừa Tiêu ở trước mặt: “Hẹn ngày mai gặp! Tớ đi về nghỉ trước đây, lần này trỏ về, tiếp nhận việc làm ăn của gia tộc cũng đủ để tớ đau đầu rồi.” “Ừm! Ngủ sớm đi.”

Cậu nhóc được vệ sĩ dắt lên chỗ ngồi an toàn trên ô tô.

“Xem ra Tiểu Mục đã bắt đầu nghĩ tìm mẹ kế cho nó rồi.”

Mặc Trạch Dương cười hỏi: “Cậu gặp cô gái đó rồi?”

“Tớ sẽ không để Tiểu Mục gặp lại cô ta.” Trong giọng nói của Có Thừa Tiêu lộ rõ vẻ chán ghét.

“Sao vậy? Không hợp với ý cậu?”

“Không phải về ván đề mặt mũi, mà là nhân phẩm không được.” Cố Thừa Tiêu tổng kết nói.

Mặc Trạch Dương hỏi lại: “Vậy mẹ ruột của Tiểu Mặc thì sao?”

“Không có cảm giác.” Cố Thừa Tiêu bình tĩnh nói.

“Vậy cậu định chăm sóc Tiểu Mục cả đời không đụng đến phụ nữ?” Mặc Trạch Dương trêu ghẹo nói.

“Vậy còn cậu?” Cố Thừa Tiêu hỏi lại.

Mặc Trạch Dương cười thoải mái, vân vê tóc nói: “Bây giờ.

tớ vẫn chưa vội, còn sớm lắm!”

Hai anh em tốt chào tạm biệt nhau, ai về nhà náy.

Cậu nhóc còn chưa về đến nhà, thì đã ngủ quên trên ghế an toàn, ngủ rất ngon, miệng nhỏ còn chảy nước dãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.