Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2522: Chương 2522: Chương 2526




“Chính mình xem đi! Sau đó cho tôi một lời giải thích.” Có Thừa Tiêu đưa món quà trong tay cho cô.

Hứa Tâm Duyệt khẽ giật mình, cô đưa tay nhận quà, quà đã bị mở ra rồi, cô lấy thứ được bọc lại bằng giấy từ trong hộp quà ra, sau đó, một tám thiệp theo cùng hộp quà rơi xuống đất.

Hứa Tâm Duyệt vội vàng ngồi xuống nhặt, vừa nhặt vừa xem chữ việt trên đó. Rõ ràng là chữ của một đứa trẻ, xiên xiên vẹo vẹo, nhưng người khác vẫn có thể nhận ra được.

Hứa Tâm Duyệt vừa xem vừa cảm thấy ngạc nhiên, đây là Có Dĩ Mục viết cho cô?

Hứa Tâm Duyệt nhìn món đồ được bao bọc vuông vức trong tay, lẽ nào đây là tiền mặt?

“Đây chính là mục đích cô tiếp cận con trai tôi? Được nó yêu thích, sau đó vờ nghèo giả vờ đáng thương trước mặt nó, để nó gửi tiền cho cô?” Khuôn mặt đẹp trai của Có Thừa Tiêu chẳng biết từ lúc nào đã lạnh lùng lăng lệ.

Tim Hứa Tâm Duyệt giống như bị lời của anh cứa thương vậy, cô ngẳắng đầu, phản bác anh: “Tôi không muốn tiền của Tiểu Mục, con của anh rất đáng yêu, tôi rất thích cậu bé, nhưng tôi thật sự chỉ là thích cậu bé mà thôi, chưa từng ẩn ý rằng tôi muốn cậu bé gửi tiền cho tôi.”

Có Thừa Tiêu hừ lạnh: “Con tôi mới bốn tuỏi, đúng là tuổi dễ bị lừa nhát.”

“Tôi thực sự không có… xin anh hãy tin tôi, còn nữa, trả số tiền này cho con trai anh đi! Nói với cậu bé, tôi cảm ơn ý muốn giúp đỡ tôi của cậu bé.” Trong lòng Hứa Tâm Duyệt đắng chát, đồng thời, lại cảm động, cậu nhóc có ý tốt với cô như vậy, có thể thấy, cậu thực sự rất thích cô.

Điều này, cũng khiến Hứa Tâm Duyệt cảm thấy vui vẻ, năm đó mang thai chín tháng mười ngày sinh ra cậu, có thể được cậu yêu thích như vậy, cô chịu bao nhiêu khổ sở cũng đáng.

Cố Thừa Tiêu híp mắt lại, đang phán đoán độ chân thực trong lời của cô, cô thật sự không lấy tiền của con trai, hay là bởi vì bị anh phát hiện, nên cô mới làm ra hành động từ chối này?

Nếu như anh không phát hiện, thì tiền của con trai cũng sẽ được gửi đến chỗ của cô, cô có trực tiếp nhận lấy luôn không?

“Cố tiên sinh, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện lừa con anh, tôi cũng không có bát kỳ ý xấu nào, tôi chỉ mong cậu bé có thể lớn lên bình an khỏe mạnh.” Hứa Tâm Duyệt chân thành nói.

Nói xong, cô đưa quà về lại tay của anh, Cố Thừa Tiêu đưa tay, nhưng anh cũng không phải là nhận quà, mà là túm lấy cổ tay tinh tế của cô, kéo mạnh cô lại gần anh.

Cơ thể của Hứa Tâm Duyệt lao đến trước mặt anh, cô hô hấp có chút đình trệ, mà khuôn mặt đẹp trai của anh giống như có ma lực vậy, khiến cô không dám nhìn thẳng.

“Cố tiên sinh, anh muốn làm gì?” Đầu của Hứa Tâm Duyệt ngửa ra sau, cô thấp hơn anh nửa cái đầu, nên chỉ có thể ngắẳng đầu nhìn anh.

“Tự cô trả lại quà, chiều hôm nay tôi ở nhà, cô tự mình đến nhà trả món quà này, và nói với con tôi, cô muốn đi ra nước ngoài, trong vòng 45năm không về nước.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng mệnh lệnh.

Đôi mắt đẹp của Hứa Tâm Duyệt hơi trừng to: “Sao tôi phải nói những lời này?”

“Bởi vì, tôi muốn ngăn ngừa suy nghĩ muốn gặp lại cô của con trai cô, mặc dù tôi không biết tại sao con trai tôi lại thích cô như vậy, nhưng tôi không cho phép hai người lại gặp mặt nhau, rõ chưa?” Mắt Cố Thừa Tiêu chứa cảnh cáo nhìn cô, lạnh lùng nói.

Đáy lòng Hứa Tâm Duyệt, đột nhiên hiện lên cảm giác bi thương, cô tránh thoát tay anh, lùi lại một bước: “Được rồi, tôi sẽ làm theo những gì anh nói, tôi sẽ trả quà cho Tiểu Mục, cũng sẽ nói với cậu bé, sau này sẽ không gặp lại cậu bé nữa.”

Ánh mắt Cố Thừa Tiêu hơi hài lòng nhìn về phía cô: “Địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô, nhớ đến nhà tôi trước năm giờ.”

“Được! Tôi sẽ đến.” Hứa Tâm Duyệt cầm quà, cắn môi.

Cố Thừa Tiêu híp mắt, nhìn đôi mắt thanh tịnh của cô, giống như bao phủ một chút buồn man mác, làm sao? Bảo.

cô rời khỏi con trai, cô còn cảm thấy không nỡ sao?

Anh đúng là không tin, một người phụ nữ không quen biết với một đứa trẻ không quen biết có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể có được tình cảm thân mật đến như thế, vậy nên, tất cả cảm giác yêu thích của cô dành cho con trai, chắc đều chỉ là giả vờ.

Cố Thừa Tiêu quay người, đi về hướng xe thể thao của anh, Hứa Tâm Duyệt cầm quà, ngơ ngác đứng tại chỗ, đột nhiên, một người đàn ông lái xe lao nhanh đến, anh nhắn còi xe, muốn để Hứa Tâm Duyệt đang đứng chắn đường tránh ra.

Thế nhưng, Hứa Tâm Duyệt đang đắm chìm trong sự bi thương của mình, có lẽ Cố Thừa Tiêu không thể hiểu được tình cảm mới quen đã thân giữa cô và Tiểu Mục, nhưng cô thật sự phải mang thai chín tháng mười ngày mới sinh được con trai của anh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.