Phục vụ nói với anh, tầng hai có rất nhiều phòng nghỉ ngơi, Lê Yên ngắng đầu nhìn phía sau, tìm tới tìm lui cũng không thầy Hứa Tâm Duyệt, hơn nữa Lâm Tinh Hạo cũng đã đi về phía tầng hai rồi.
Lê Yên vừa cầm điện thoại vừa gửi tin nhắn cho Hứa Tâm Duyệt.
Đột nhiên, cô cầm điện thoại không chuyên tâm nhìn đường, cả người đụng phải vòm ngực rắn chắc.
*Xin lỗi, xin lỗi…” Lê Yên ngắng đầu nhìn về phía người đó xin lỗi, nhưng vừa nhìn thấy, ý xin lỗi trong ánh mắt cô lại trở nên hồi hận.
“Tránh ra.” . Truyện chính ở _ TRUMtг uyen.о г g _
Cô có chút không khách khí nói với người đàn ông đang chắn đường.
Mặc Trạch Dương cong môi cười: “Gấp gáp đi hẹn hò với bạn cũ như vậy à?”
“Không liên quan đến anh.”
Lê Yên cắn môi, ngẳắng đầu nhìn thấy Lâm Tinh Hạo đang đứng trong thang máy tầng hai đợi cô, cô có chút bực mình nói: “Mặc Trạch Dương anh tránh ra.”
“Một mình đến phòng riêng với đàn ông, cô xác định anh ta sẽ không động tay động chân gì với cô chứ?”
Mặc Trạch Dương cúi người hỏi cô.
Lê Yên trợn mắt nhìn anh: “Cũng chỉ có anh mới có suy nghĩ thấp hèn như vậy.”
“Người khơi dậy lên hứng thú với tôi ở trong buổi tiệc này một người cũng không có, à không, có một người đó chính là cô.
Mặc Trạch Dương khoanh tay, nụ cười có chút xấu xa.
Lê Yên thấy Lâm Tinh Hạo đợi đã lâu, cô chỉ đành đưa tay đẩy người đàn ông ra, nhưng tay của cô vừa giơ ra Mặc Trạch Dương liền giữ chặt kéo cô, Lê yên lại lần nữa đập mạnh vào trong lòng anh, mập mờ khó đoán.
“Anh… anh có thôi đi hay không, buông tay.”
Lê Yên sắp tức điên rồi, người đàn ông này có phải ghét cô hay không? Động tay động chân cái gì?
“Nếu như cô dám lên đó, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Gudi, hủy tư cách tuyển dụng của cô.
Mặc Trạch Dương uy hiếp thì thầm vào tai cô.
“Anh… anh rõ ràng đã đồng ý với tôi rồi, nếu không tôi sẽ nói với ba mẹ anh, chuyện anh mạo phạm tôi.”
Mặc Trạch Dương mỉm cười xấu xa, bộ dáng không chịu sự uy hiếp: “Cùng lắm, thì tôi cũng chỉ bị mắng thôi, nhưng cơ hội vào Gudi, cô xác định muốn từ bỏ?”
“Anh…” Trong mắt Lê Yên, quả nhiên xẹt qua một tia sợ hãi.
Mặc Trạch Dương có chút đắc ý thấp giọng nói: “Bây giờ tôi qua đó nói với người đàn ông kia, cô là bạn nữ đồng hành của tôi, phối hợp một chút.”
“Tôi không muốn.” Lê Yên giãy giụa.
Mặc Trạch Dương nheo mắt, cánh tay tự nhiên khoác vai cô, dẫn cô đi về phía Lâm Tinh Hạo.
Lâm Tinh Hạo nhìn Lê Yên vốn sẽ cùng anh nói chuyện, đột nhiên có một người đàn ông tuấn tú thân mật ôm cô, nội tâm anh không tránh khỏi có chút thất vọng.
“Lâm tiên sinh nhỉ? Tôi giới thiệu một chút, tôi là Mặc Trạch Dương, là bạn nam đồng hành của Lê Yên tối nay.”
Mặc Trạch Dương chủ động cười giới thiệu.
Lâm Tinh Hạo cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, vừa nghe thấy tên của anh, sự khó chịu trong lòng trực tiếp biến mát, bởi vì Mặc gia là đại gia tộc không thể chọc vào, mặc dù vị Mặc thiếu gia này sinh sống ở nước ngoài, nhưng thế lực gia tộc đằng sau anh không thể xem thường.
“Hóa ra là thiếu gia của Mặc gia! Hân hạnh.”
Lâm Tinh Hạo vội vàng đưa tay ra.
Mặc Trạch Dương không thích bắt tay với người khác, anh mỉm cười: “Ngại quá, từ trước đến nay tôi đều không thích bắt tay.”