Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 2: Chương 2




Trong bóng tối, cô không nhìn rõ tướng mạo của hắn, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là thân hình cường tráng và mạnh mẽ của hắn ta.

Hơi thở tràn đầy nam tính và sự mãnh liệt của hắn ta khiến cô cảm thấy kinh hoàng và bất an.

Cô dự cảm đây có lẽ sẽ là một đêm kinh khủng nhất cuộc đời mình.

Đây là chuyến du lịch trước khi cô kết hôn, không ngờ rằng nó lại khiến cô mất đi sự trong trắng của người con gái.

Có một cô gái khi bước vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô gái ở lầu trên, cô ta bị dọa đến mức lập tức quay người rời đi.

Đêm nay, trên chiếc giường lớn màu xanh nước biển ấy, điên loan đảo phượng*.

(*Điên loan đảo phượng: ví với việc đảo lộn thứ tự, thế sự thất thường, cũng ví với việc nam nữ giao hoan, hay chính là tư thế 69.)

Khi hắn ta tắm xong đi ra ngoài, cô gái vừa mệt mỏi đến mức ngất đi trên giường ban nãy lại biết điều rời đi. Từ đầu đến cuối, hắn ta không hề nhìn rõ hình dáng của cô gái kia trông ra sao.

Có điều, hắn cũng chẳng muốn nhìn, dù sao cũng chỉ là một công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý, nhìn rồi càng thêm rắc rối.

Ngay trước khi chuẩn bị lên giường đi ngủ, bỗng nhiên, vệt máu màu đỏ được lau qua ở trên giường khiến hắn sững người kinh ngạc mất vài giây. Trước đó, hắn cũng đã dặn trợ lý phải xử lý mọi thứ thật sạch sẽ, quả nhiên đúng là sạch sẽ thật.

Ba ngày sau.

Giữa bầu trời mờ mịt ở sân bay, Đường Tư Vũ bắt taxi với tâm tình hoảng loạn, tài xế taxi hỏi cô muốn đi đâu! Cô liền tùy tiện nói ra địa chỉ của Mộ Phi – vị hôn phu của mình.

Việc xảy ra vào đêm hôm đó giống hệt như một cơn ác mộng cứ liên tục quấy rầy cô. Cô không biết lát nữa gặp Mộ Phi rồi mình sẽ phải nói cái gì, nói như thế nào, cô chỉ biết rằng cô muốn gặp anh ấy vì tuần sau hôn lễ của hai người sẽ được tiến hành.

Lúc cô đến biệt thự mới khoảng tầm 7 giờ sáng. Cô nghĩ, dạo này ở công ty công việc rất bận rộn, Mộ Phi chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.

Cô nhẹ nhàng nhập mật khẩu ở cánh cửa nhỏ, rón rén bước vào bên trong. Sau khi đặt hành lý ở cửa đại sảnh, cô liền từng bước từng bước đi lên tầng.

Cô mệt, thực sự rất mệt mỏi, cô rất muốn nhào vào lòng của Mộ Phi khóc một trận thật lớn.

Cô nhẹ nhàng mở cánh cửa của phòng ngủ chính, mong rằng mình sẽ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Mộ Phi khi say giấc.

Nào ngờ, xuất hiện trước mắt cô lại là một màn khiến cô thực sự phẫn nộ và sụp đổ. Vị hôn phu của cô lại đang ôm một cô gái đang trần truồng như nhộng, mà cô gái đó chẳng phải ai khác, lại chính là cô em gái cùng cha khác mẹ chỉ kém một tuổi của cô, hai người dường như đã trải qua một đêm điên cuồng.

Đống quần áo bừa bộn dưới giường cùng với bầu không khí kinh tởm khiến cho Đường Tư Vũ bịt chặt miệng, chỉ có thể trừng to đôi mắt.

Cô gần như phải vịn vào cánh cửa để đi ra ngoài.

Một tuần sau, cô gửi một tin nhắn cho người nhà và Mộ Phi. Sau khi đơn phương tuyên bố hủy bỏ đám cưới, cô đã chơi trò mất tích.

5 năm sau.

Ở đại sảnh sân bay có một cô gái toàn thân mặc đồ trắng thời thượng tay dắt một bé trai rất đáng yêu cao đến khoảng thắt lưng của cô ấy, hai người thong dong bước ra ngoài.

Cô gái xinh đẹp nho nhã mang một chút hương vị cổ điển, làn da mềm mại, thần khí như nước mùa thu, phong thái nhàn nhã. Đôi mắt trong veo như nước của cô đang nhìn vào cậu bé đi bên cạnh với sự dịu dàng vô tận.

Cô đã trở thành tiêu điểm của đám đông, hơn nữa lại dắt theo một cậu bé càng thu hút nhiều hơn nữa ánh mắt của khách du lịch từ tứ phía. Cậu bé mặc một chiếc áo hoodie màu đen, kết hợp với một chiếc quần jeans tối màu, đeo đôi giày thể thao màu xám, kèm theo đó là gương mặt hình trái xoan, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc đen dày mềm mại che lấp đi vầng trán cao, trắng trẻo của cậu bé. Còn bé như thế mà trông cậu bé giống hệt như người mẫu nhí bắt mắt nhất trên khán đài.

Rõ ràng mới chỉ là một cậu bé 4 tuổi mà nhìn qua đã thấy sự cao quý tỏa ra từ tận bên trong.

“Mami, ông ngoại thực sự sẽ thích con sao?” Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn mami hỏi. Đối với người ông chưa một lần gặp mặt này, cậu bé thực sự rất tò mò.

“Chắc chắn rồi.” Đường Tư Vũ mỉm cười và xoa đầu cậu con trai bé bỏng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.