Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 372: Chương 372




“Vậy em…em bây giờ có thể làm được gì nữa không?”

Đường Tư Vũ nắm chặt lòng bàn tay, cô đương nhiên sẽ không cam tâm với kết quả cuối cùng như vậy.

Hình Liệt Hàn điềm tĩnh nhìn cô: “Em trước tiên đừng nóng vội, đợi sau khi Trần Phong công bố xong di chúc, chúng ta mới tính tiếp! Trần Phong hiện giò nhất định sẽ giấu đi bản di chúc, ngoài ông ta ra, chúng ta căn bản là không thể nào lấy được.”

“Chẳng lẽ Khưu Lâm chỉ vì muốn có được công ty Đường Thị mà lại mưu hại cha em sao?”

Đường Tư Vũ cắn răng căm phẫn.

“Đây cũng chỉ là một trong những khả năng thôi.”

Vì vậy chỉ cần giải thích được nguyên nhân cái chết của cha, tất cả những điều đó cũng sẽ tự nhiên “không đánh mà bại rôi.”

Đường Tư Vũ khẩn cầu anh: “Bây giờ anh đưa em đến bệnh viện một chuyền được không? Em muốn đến bệnh viện điều tra một số chuyện.”

“Em có muốn anh đi cùng em không?”

Đường Tư Vũ lắc đầu, hình tượng của anh đã quá nổi bật rồi, cô chỉ muốn điều tra một số chuyện trong âm thầm: “Không cần đâu! Em đi một mình được rồi.”

“Được! Anh đợi em trước cửa bệnh viện.”

: Hình Liệt Hàn gật đầu nhưng vẫn lo cho cØ.

Bệnh viện trung tâm thành phố, đây được xem là bệnh viện hạng A đứng đầu thành phó, trang thiết bị vô cùng hiện đại.

Sau khi Đường Tư Vũ bước vào sảnh của bệnh viện, cô đi thẳng lên tầng điều trị khoa tim mạch, cô cũng không đến tìm Lý Đức, cô đến trước một quầy hướng dẫn khám bệnh, nở nụ cười với cô y tá: “Xin chào chị y tá, tôi đến để lấy phiếu kiểm tra của dì tôi! Xin hỏi tôi nên đi đến đâu lấy vậy ạ?”

“ÀI Cô là đại tiểu thư của Đường gia đây mài Tôi nhận ra cô.”

Nữ y tá nhớ ra cô.

Bởi vì Đường Tư Vũ lớn lên vô cùng xinh đẹp, đa phần những người xinh đẹp luôn khiến người ta đặc biệt khó quên.

Đường Tư Vũ liền gật đầu: “Đúng, là tôi đây.

“Chuyện xảy ra với cha cô thật sự rất đáng tiếc, người bị bệnh giống như ông ấy, đa số đều có thể cứu chữa được!”

Nữ y tá khéo léo nói, tiếc thay cho Đường Hùng.

Từ tận đáy lòng Đường Tư Vũ nhói lên từng cơn, cô tiếp tục hỏi cô y tá thêm một câu: “Vậy xin hỏi kết quả kiểm tra của dì tôi khi nào lầy được ạ?”

“Dì của cô?”

“Là mẹ kế của tôi, bà ấy kêu tôi qua đây lấy kết quả kiểm tra.”

“À Đường phu nhân! Đường phu nhân có đến bệnh viện của chúng tôi kiểm tra sao?”

“Có chứ! Bà ấy làm kiểm tra ở tầng này mà, hay là cô giúp tôi gọi điện thoại hỏi thử xem! Rất gấp đó, bà ấy cũng vì sự ra đi của cha tôi mà tâm trạng lúc nào cũng sầu não không vui, tôi rất lo cho bà.”

Đường Tư Vũ nói dối.

Nữ y tá liền gật đầu: “Vâng, để tôi gọi điện hỏi thử xem.”

Nói xong, cô y tá gọi điện cho mấy bộ phận kiểm tra đề tìm hỏi thử cái tên Khưu Lâm, câu trả lời đều là không có, trong lòng Đường Tư Vũ thầm hoảng sợ, lẽ nào Lão Từ nhầm rồi sao? Ông ấy nói Khưu Lâm ngày hôm đó rõ ràng bước ra từ tầng này mà.

Hơn nữa bà ta còn nói với Lão Từ là bà ta làm kiểm tra ở đây, chẳng lẽ lại là giả sao?

“Đường tiểu thư, cô có chắc là dì của cô đã từng làm kiểm tra ở đây không? Chúng tôi thật sự tìm không thấy, hơn nữa trong máy tính cũng không tra ra được số thứ tự đăng ký của bà ấy.”

Nữ y tá hỏi lại cô một cách chắc chắn.

“Chẳng lẽ tôi lại nhớ nhầm sao? Nhưng bà ấy hôm đó đến đây kiểm tra rõ ràng là vào ngày 7.”

Đường Tư Vũ tiếp tục hỏi.

Cô y tá đành phải nhớ lại vào ngày 7, vừa đúng lúc hôm ấy cô ấy cũng có đi làm, cô liền ồ lên một tiếng: “Tôi nhớ ra rồi, hôm đó dì của cô quả thật có đến đây, nhưng bà ấy không phải đến để làm kiểm tra mà đến để tìm bác sĩ Lý Đức.”

“Cái gì? Sao bà ấy phải đến tìm bác sĩ Lý Đức chứ?”

Đường Tư Vũ trong lòng thầm hoảng sợ, Khưu Lâm vào ngày hôm đó đến đây trước đề tìm Lý Đức sao?

“Hình như bà ấy vào phòng làm việc của bác sĩ Lý Đức rất lâu, hơn nữa dường như bà ấy không chỉ đến vào ngày hôm đó thôi mà buổi chiều mấy ngày trước cũng có đến nữa đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.