Khưu Lâm qua cầu rút ván, nhưng chờ đến khi ông ta hiểu ra thì chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chết trong tay bà ta.
Đến khi tắc thở Lý Đức vẫn giữ một bộ mặt hung ác.
Đêm nay Khưu Lâm một mực ở trong phòng chờ tin tức, lúc tám giờ nhận được câu trả lời của đối phương nói tối nay có thể ra tay, lúc sấm đánh ngoài cửa sổ Khưu Lâm đúng là hơi sợ.
Sợ chuyện hôm nay xảy ra vấn đề, bà ta vẫn chờ suốt, cuối cùng cũng nhận được điện thoại.
Đầu bên kia vô cùng chắc chắn nói với bà ta: “Người đã giải quyết xong, ba giờ ngày mai lấy tiền.”
“Thật không? Xác ông ta đâu?”
Giọng nói ác độc của bà ta vang lên.
“Người của chúng tôi đã xuống nước xác nhận, mục tiêu đã chết trong xe của hắn, hoàn toàn gọn gàng sạch sẽ không có vấn đề gì sau này.”
Khưu Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Được, mai tôi nhất định sẽ gửi tiền cho các người, cảm ơn đã hợp tác.”
“Sau này có chuyện gì có thể tìm chúng tôi.
“Được!”. Sau khi tắt điện thoại Khưu Lâm lập tức vuốt vuốt ngực, Lý Đức chết rồi như vậy chuyện này cũng chôn theo ông ta.
Khưu Lâm tự cho mình một ly vang đỏ đề ăn mừng, đồng thời hi vọng tương lai ngày tốt trở thành Hình phu nhân.
Bà ta vừa mới gọi điện nói chuyện nửa tiếng với Hình Nham, Hình Nham gần đây đi kiểm tra mỏ kim cương, cũng từ đó mang về cho bà ta một viên kim cương 24 cara cực kì hiếm, đây là nhẫn cầu hôn của Hình Nham với bà ta.
Khưu Lâm đương nhiên thích, chỉ hận không thể kết hôn với Hình Nham ngay.
Sáng hôm sau cảnh sát dựa vào lan can bị tông vỡ phát hiện ra có vụ tai nạn, tiền hành xuống sông trục vớt, mười giờ sáng hôm đó vớt lên xe của Lý Đức, mà Lý Đức cũng ở trong xe bị vớt lên theo.
Tiếp theo, cảnh sát bắt đầu điều tra, phát hiện do mưa quá lớn tầm nhìn hạn chế là nguyên nhân gây tai nạn, nhìn xe không bị tồn hại gì, không giống như bị người khác gây ra, qua phỏng vấn điều tra cảnh sát biết Lý Đức tối qua phẫu thuật đến rạng sáng, thuộc loại người lái xe mệt nhọc, đây là sự cố ngoài ý muốn.
Chuyện của Lý Đức còn được đưa lên mạng và báo chí, lấy cảnh này cảnh cáo những người làm việc mệt quá thì đừng lái xe, nếu không dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trên mạng bắt đầu đăng từ buổi chiều ngày hôm đó, Khưu Lâm nhìn thấy xe của Lý Đức trên mạng, cả cái cáng che vải trắng, bà ta cười tươi vô cùng.
Mở một gian cà phê trong biệt thự, Đường Tư Vũ và Tô Hi hẹn nhau đến đây tụ tập, lúc này hai cô gái ngồi với nhau ở một góc tràn ngập ánh mặt trời lại có cả phong cảnh đẹp.
Tô Hi nghe nói Tiểu Hi ngày mai về rồi, cô cũng nhớ lắm, rất muốn xoa nắn khuôn mặt nhỏ đầy thịt của bé!
“Cậu tính khi nào thì nói với thằng bé chuyện của cha cậu?”
Tô Hi hỏi Đường Tư Vũ.
“Chuyện này không thể giấu được, lỡ mà Tiểu Hi hỏi tớ càng không biết nói sao, cho nên tớ tính sau khi thằng bé về thì nói, rồi dẫn đi thăm mộ cha luôn.”
“Cũng được, thế giới trẻ nhỏ hồn nhiên lắm, có lẽ chưa cảm nhận được nỗi buồn của người lớn đâu.”
Tô Hi cũng hiểu là nên làm như vậy.
“Chuyện tai nạn của cậu thế nào rồi?”
“Không biết Ôn Lệ Thâm dùng cách nào mà ngăn lại hết rồi, tớ phục anh ta thật ấy, chuyện này không biết nhiều nhà truyền thông để ý đến thế nào đâu! Nhưng mà giờ bị xoá hết rồi.”
“Ôn Lệ Thâm giỏi thật” Đường Tư Vũ cũng khen.
Tô Hi cắn môi, kề sát vào cô nói: “Cậu cũng biết anh ta rất giỏi mà! Nhưng anh ta làm gì đến giờ tớ vẫn không biết! Cậu có thể hỏi Hình Liệt Hàn xem anh ta rốt cuộc làm gì được không?”
Đường Tư Vũ gật đầu: “Ừ! Tối nay tớ về sẽ hỏi hộ cậu!”
“ỪI” Tô Hi chờ mong.
Tô Hi uống cà phê có thói quen cầm điện thoại, cơ bản là xem thử có tin về mình hay không, nhưng cô lại bị một tiêu đề hấp dẫn, bác sĩ nổi tiếng làm việc mệt nhọc lái xe lao xuống sông, bi thảm lìa đời.
Tô Hi tò mò nhắn vào thì thấy tin tức nói là một bác sĩ tên Lý Đức tối hôm qua tông xe xuống sông qua đời.
Tô Hi cảm thấy tên này quen quen, hình như từng nghe rồi, chờ cô nhớ ra thì hơi trừng lớn mắt nói với Đường Tư Vũ đối diện: “Tư Vũ, người phẫu thuật cho cha cậu hôm đó tên Lý Đức đúng không?”
Đường Tư Vũ gật đầu: “Là ông ta, sao thế?”