Ôn Lệ Thâm nhìn thấu sự chột dạ của cô, anh gần như có thể đoán được người phụ nữ này đang cầm thứ gì trong tay, nhất định đó chính là đồ ăn vặt của cô, lần trước cô bị viêm ruột cấp tính vì ăn không tốt, nửa đêm gọi điện thoại cho anh đưa đi bệnh viện, vì vậy anh rất phản đối việc cô ăn những thứ này.
Dáng người cao lớn của Ôn Lệ Thâm từng bước một đi lên bậc thang, Tô Hi đang đứng ở giữa cầu thang theo bản năng lùi lại một bước, tựa hồ Ôn Lệ Thâm có thể ăn thịt người.
“Tôi biết em mua cái gì, lấy ra.” Ánh mắt nghiêm túc của Ôn Lệ Thâm nhìn cô.
“Tôi không muốn! Ai quy định tôi không được phép ăn đồ ăn vặt?” Tô Hi lập tức cãi, cây ngay không sợ chết đứng.
“Ở trong nhà của tôi, không được phép ăn.” Ôn Lệ Thâm chỉ cần nghĩ đến lần trước cô nằm trong bệnh viện, đau đến nỗi mặt trắng bệch, thì anh không muốn cho cô ăn.
“Ăn một chút thôi! Tôi không ăn hết tất cả một lúc, mỗi ngày chỉ ăn một chút thôi.” Tô Hi khẩn cầu giơ một ngón tay lên.
“Lấy ra.” Ôn Lệ Thâm đưa tay ra yêu cầu có.
Tô Hi cắn môi, đành phải đưa một cái túi cho anh, cái túi kia thì giấu thật chặt: “Đề lại một túi cho tôi đi! Tôi cam đoan sẽ không ăn nhiều đâu.”
Ôn Lệ Thâm hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục đưa tay ra: “Lấy hết ra đây.”
“Anh có thể đừng quá đáng như vậy được không! Tôi đã một tuần không ăn rồi, để cho tôi ăn hết thèm đi!”
“Tự em chọn một cái, những cái khác đề tôi vứt đi.” Ôn Lệ Thâm mở miệng nói.
“Để lại tất cả! Vứt hết những thứ này đi?
Thật quá lãng phí!”
Vẻ mặt Tô Hi cực kỳ đau khổ.
“Em quên chuyện em gọi điện cho tôi lúc nửa đêm để đưa em đến bệnh viện rồi sao? Hay là em lại muốn như vậy lần nữa?” Ôn Lệ Thâm lên tiếng cảnh cáo.
Quả nhiên, lời cảnh cáo của anh cực kỳ hiệu quả, Tô Hi mở túi lấy một bịch khoai tây chiên ra, sau đó, cô không cam lòng cầm một que kẹo mút vị dâu rồi mới đưa cái túi giao cho anh: “Này, anh có thể đừng vứt đi không, những đồ ăn vặt này đưa cho anh giữ lại, khi nào tôi thèm thì sẽ ăn một chút.”
“Không được! Sau này không được phép mua nữa.” Ôn Lệ Thâm cầm lấy, xoay người đi xuống lầu.
“Hừ! Không thèm quan tâm đến anh nữa.”
Tô Hi nói xong thì cầm hai thứ đồ ăn vặt cô đề lại rồi đi vùn vụt lên lầu.
Ôn Lệ Thâm khẽ nhếch mặt nhìn bóng dáng của cô, khi anh chuẩn bị ném hai túi đồ ăn vặt này vào thùng rác thì chợt nảy ra một ý nghĩ.
Có phải anh hơi hà khắc rồi hay không?
Thực tế chỉ cần hạn chế việc cô ăn đồ ăn vặt là được, thỉnh thoảng cho cô thay đổi khẩu vị thì cũng không phải việc gì quá nghiêm trọng, Ôn Lệ Thâm mở một ngăn tủ ra, bỏ hai túi đồ ăn vặt lớn vào.
Sau khi để vào, Ôn Lệ Thâm liếc nhìn trên lầu, anh cầm ly uống nước của Tô Hi ở bên cạnh lên, rót một ly nước ấm mang lên lầu.
Lúc này Tô Hi đang cầm một cuộn phim có chữ ký, ngồi trong rạp chiếu phim tư nhân của anh xem một bộ phim tình yêu lãng mạn, vừa đánh giá cẩn thận các diễn viên trong bộ phim, vừa bỏ khoai tây chiên vào miệng.
Phía sau truyền đến tiếng đẩy cửa, cửa đóng lại, ánh đèn mờ ảo trong phòng lại được khôi phục.
Tô Hi biết là Ôn Lệ Thâm bước vào, cô cũng không muốn quay đầu lại nhìn.
Ôn Lệ Thâm ngồi xuống bên cạnh cô, anh biết hành động vừa rồi của mình quá nghiêm khắc đã chọc cô tức giận. . Ngôn Tình Sắc
Ít nhất thì cô cũng sẽ oán trách anh.
“Nước của em này.” Ôn Lệ Thâm đưa ly nước tới trước mặt cô.
Tô Hi cũng đang hơi khát nước, cô nhìn ly nước, đưa tay nhận lấy uống vài ngụm rồi đặt lên trên mặt bàn nhỏ bên cạnh, cô quay đầu nhìn anh: “Anh không bận việc nữa à?”
“Tôi ở cùng em.” Mấy ngày nay Ôn Lệ Thâm quả thực rất bận rộn công việc nên không ở bên cạnh cô được.
“Tôi cũng không phải là trẻ con nữa, không cần anh ở cùng.” Tô Hi phản bác một câu.
“Vẫn còn giận tôi?” Trong giọng nói của Ôn Lệ Thâm lộ ra một chút bất lực.
Tô Hi đặt khoai tây chiên sang một bên, rồi bóc kẹo mút ngậm trong miệng, mơ hồ đáp: “Không có!”
Ôn Lệ Thâm nhìn cô như một đứa trẻ con, không khỏi hừ nhẹ một tiếng rồi nở nụ Cười, có thể là ánh sáng mờ ảo, hoặc là âm nhạc trong phim quá lãng mạn, tóm lại là Ôn Lệ Thâm có suy nghĩ muốn làm chuyện xấu với cô.
Tô Hi đang ngậm kẹo mút thì cảm thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên trở nên yên lặng, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.