Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 617: Chương 617




Đường Y Y chính xác là một con bài tốt bị vùi dập tan nát, những chuyện xảy ra gần đây đã buộc cô ta phải trưởng thành, chín chắn, hiểu chuyện, đồng thời cũng tràn đầy thù hận.

Đường Y Y cũng không có khẩu vị, cô ta mở hộp cơm, vừa nhìn là biết thức ăn trong khách sạn cao cấp năm sao được đóng gói mang về, nhưng cô ta lại không có một chút khẩu vị nào. Cô ta đứng dậy đi ra ban công, đứng sánh vai bên cạnh Mộ Phi, ánh mắt cô ta nhìn về nơi xa, khàn giọng nói: “Anh đã tìm Hình Nham chưa?”

Mộ Phi gật đầu: “Tìm rồi, công ty của ông ta sắp sáp nhập với công ty khác, anh cần phải ra tay trước, anh yêu cầu ông ta sáng mai phải cho anh câu trả lời.”

Ánh mắt Đường Y Y hiện lên sự hận thù: “Anh nhất định đừng cho ông ta sống dễ dàng, anh cướp công ty ông ta, làm cho ông ta không có gì cả, em hận ông ta chết đi được.”

Mộ Phi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt gầy gò vàng vọt của cô ta, ánh mắt anh nhíu lại đầy phức tạp, lên tiếng trả lời: “Anh sẽ không để cho ông ta sống dễ dàng đâu.”

“Khi nào Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn kết hôn?” Đường Y Y nhìn chằm chằm anh rồi hỏi.

“Sắp rồi, nghe nói tháng tư tổ chức hôn lễ, nhà họ Hình đang lo liệu rồi.” Ánh mắt Mộ Phi thoáng qua một chút buồn thương.

Đường Y Y nhìn thấy mặt trời lặn ở phía xa, dùng âm thanh vô cùng ác độc nói: “Em nguyền rủa bọn họ chết không được tử tế, hôn nhân đổ vỡ, cả đời không được hạnh phúc, tốt nhất phát sinh tai họa bất ngờ, cả đôi cùng xuống địa ngục.”

Sắc mặt Mộ Phi hơi trầm xuống, anh có chút lạnh nhạt sửa lời cô ta: “Em có thể nguyền rủa Hình Liệt Hàn nhưng không được nguyền rủa Đường Tư Vũ.”

Sắc mặt Đường Y Y biến sắc, cô ta ngắng đầu oán hận nhìn Mộ Phi: “Anh cho rằng Đường Tư Vũ còn có thể trở lại bên cạnh anh sao? Cô ta sắp kết hôn với Hình Liệt Hàn rồi, cô ta đã sớm quên anh rồi.”

Mộ Phi nhìn về phía xa, giống như đang đắm chìm trong ký ức, ánh mắt anh lạnh nhạt, nói: “Anh đã từng đồng ý với cô ấy, muốn cho cô ấy hạnh phúc cả đời, dù cho anh không thể cùng cô ấy đầu bạc tới già nhưng anh cũng vẫn phải che chở cho cô ấy một đời bình an.”

Ánh mắt Đường Y Y tuôn ra sự không cam lòng và đồ kị, còn có oán hận, cô ta lặng im không nói nhưng cô ta tiếp tục nguyền rủa trong lòng. Đồng thời còn nguyền rủa thêm một điều, cô ta nguyền rủa Mộ Phi vĩnh viễn không có được Đường Tư Vũ, mà Đường Tư Vũ vĩnh viễn sẽ không yêu lại Mộ Phi.

Hình Liệt Hàn cố gắng trở về nhà sớm nhất, kịp lúc ăn một bữa phong phú và nóng hôi hồi. Đường Tư Vũ đang ở tầng hai thu dọn đồ chơi với con trai, bởi vì thật sự rất nhiều đồ chơi nên Đường Tư Vũ đang dạy cậu nhóc phân loại như thế nào để thu dọn cho gọn, tạo thói quen quý trọng đồ vật cho cậu nhóc.

“Daddy…” Cậu nhóc là người đầu tiên nhìn thấy người đàn ông từ ngoài cửa đi vào liền ném đồ chơi rồi chạy đến.

Tối hôm qua sau khi Đường Tư Vũ trải qua sự tiếp xúc gần gũi với anh, đối mặt với người đàn ông này lại làm cho cô nhớ lại tối hôm qua, khuôn mặt trở nên nóng bừng.

Cô ngắng đầu liếc nhìn người đàn ông ở phía sau, tuần tú cao lớn, mặc dù đi làm cả ngày nhưng vẻ mặt vẫn phần chắn như cũ, gợi cảm mê người.

Mà lúc này, ánh mắt người đàn ông đang nhìn về phía cô phát ra một loại hương vị quyến rũ, khiến Đường Tư Vũ vừa khẽ nhìn qua liền xấu hổ cụp mắt xuống.

Hình Liệt Hàn đưa tay vuốt đầu cậu nhóc, nói với cậu: “Con trai, đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

“Vâng!”

Cậu nhóc nghe lời rồi đi ra ngoài, Đường Tư Vũ có chút lo lắng khi ở một mình với anh. Cánh tay của Hình Liệt Hàn từ sau lưng ôm tới, Đường Tư Vũ hơi đỏ mặt, có chút bất đắc dĩ khẽ kêu: “Đừng như vậy…”

Hình Liệt Hàn mở bàn tay ra, một cái hộp tỉnh xảo ở trên tay anh, Đường Tư Vũ không khỏi ngây người mấy giây, cũng để mặc anh ôm sau lưng cô.

“Tặng cho em món quà nhỏ.” Hình Liệt Hàn ghé vào tai cô nói.

Đường Tư Vũ cầm cái hộp nhỏ rồi mở ra, chỉ thấy bên trong có một đôi hoa tai kim cương tỉnh xảo, lấp lánh mê người, khiến người ta vui thích.

Hình Liệt Hàn nghiêng mặt, nhìn thấy khóe miệng cô cong lên ý cười, anh liền biết thứ mà anh tặng đã đúng ý cô, anh ghé sát vào bên tai cô nói: “Nếu em thích, sau này mỗi ngày anh đều tặng quà tương tự cho em.”

“Được! Không cần biết lớn hay nhỏ, em đều thích, cũng không nhất định ngày nào cũng phải tặng kim cương.” Đường Tư Vũ cũng vui vẻ nhận, chỉ cần anh có tắm lòng thì cô liền nguyện ý nhận.

Hình Liệt Hàn cười rộ lên: “Làm sao? Sợ anh tặng đến mức nghèo sao?”

Đường Tư Vũ quay đầu lại liếc anh một cái: “Em chỉ cần đồ có ý nghĩa, không cần đắt tiền.”

“Được! Vậy hôm nay em tặng lại anh cái gì?” Hình Liệt Hàn lập tức đưa ra yêu cầu, có qua có lại!

Đường Tư Vũ lắc đầu: “Em không chuẩn bị quà.”

“Vậy cho anh hôn một cái.” Hình Liệt Hàn tiến đến bên môi cô, không đợi cô đồng ý liền tự mình đòi lấy.

Một nụ hôn làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ ửng hồng, giọng nói của cậu nhóc vang lên ở hành lang, cô lập tức lui về phía sau vài bước, tạo ra khoảng cách.

Cô cũng không muốn để cậu nhóc thấy cảnh hai người quá mức thân mật, cậu nhóc ngó đầu vào thăm dò: “Daddy, mami ăn cơm thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.