Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu)

Chương 734: Chương 734




Đối với các nhân viên công tác lần này mà nói, lượng công việc của họ rõ ràng nhiều hơn so với trước kia, thậm chí ngay cả cơ hội rảnh rỗi cũng không có. Bởi vì Ôn Lệ Thâm đối với mỗi cảnh quay của Tô Hi đều phi thường để tâm, thiết bị các thứ đều sẽ không ngại tự mình đi tìm hiểu.

Anh là ông chủ lớn của giới giải trí, mọi người ai cũng dưới tay anh để kiếm sống, có ai dám không nghe theo mệnh lệnh của ông chủ lớn chứ?

Tô Hi trang điểm xong, cô mặc một thân đồ cổ trang, khuôn mặt trang điểm tao nhã, thanh thuần thoát tục.

Đây là cảnh quay cá nhân của cô, bởi vậy nam chính cũng không có ở phim trường.

Bãi đỗ xe cách đó không xa, Hình Nhất Nặc rốt cục đã đến. Cô nhìn phim trường bên trong, thấy Tô Hi đã hóa trang xong, ánh mắt ngập tràn hâm mộ. Cô thật sự rất muốn trở thành một diễn viên như vậy.

Sau khi đạo diễn sắp xếp xong vị trí của diễn viên, Tô Hi bên cạnh liền bắt đầu chuẩn bị đeo dây cáp lên, nhân viên công tác vô cùng thuần thục đem dây cáp buột chặt quanh eo cô, sau đó thắt chặt dây thừng.

Lần này Tô Hi quay một cảnh bay lên trời.

Vì để thể hiện sức mạnh bùng nổ của nhân vật chính trong phim, cho nên lần quay này Tô Hi phải càng bay càng cao hơn.

Đạo diễn ra hiệu OK, nhân viên công tác bên cạnh lập tức dập bảng clapperboard xuống báo hiệu, âm thanh thanh thúy vang lên. Thân ảnh của Tô Hi lập tức chậm rãi mở rộng hai cánh tay, váy dài màu trắng bay trong gió, tựa như tiên nữ trên trời.

Trước tiên Tô Hi ở trên mặt đất cùng mấy diễn viên đóng vai phản diện diễn cảnh đối đầu. Sau đó, lúc dây cáp khởi động, cô liền dẫm lên vai mấy nhân vật phải diện, thực hiện một hiệu ứng bay lên.

Ôn Lệ Thâm đứng ở chỗ gần nhát tránh đi máy quay, nhìn vợ mình phía trên, trong mắt anh toát ra đủ loại lo lắng, mày kiếm nhíu chặt.

Tô Hi đang ở giữa không trung, có một cảnh xoay người, nhưng khi cô vừa lật người, sợi dây thép quanh eo không ngờ lại buông lỏng ra, Tô Hi giật mình, nhưng chỉ vài giây sao, những sợ dây thép quanh người cô cũng phát ra tiếng đứt giòn vang.

Vậy mà đứt rồi.

Lúc này Tô Hi đã ở độ cao hai mét, cô kêu lên một tiếng cảm thán, giây tiếp theo, thân thể nặng nề rơi xuống.

Trong lúc tất cả mọi người bị dọa hoảng sợ, chỉ thấy một thân ảnh thật nhanh bổ nhào về hướng cô, hai cánh tay dang ra.

Lúc Tô Hi giống như vật không trọng lực rơi xuống, cánh tay người đàn ông ôm chặt lấy cô, lưng anh thì đập mạnh xuống đệm bảo vệ trên mặt đất.

Tô Hi tức khắc hoảng sợ, lúc một đôi tay ôm chặt lấy cô, trong lòng cô càng thêm sợ hãi, cô sợ sức nặng của mình sẽ đập vào anh. Lúc này, cô cảm giác được lưng người đàn ông đang ôm mình ngã thật mạnh xuống, làm chấn động mặt đắt.

“Anh…” Ôn Lương Diệu tách khỏi đám động, chạy thật nhanh tới.

“Ôn Tổng, chị Tô…”

Tô Hi mặc dù rơi xuống từ khoảng cách hơn hai mét. Nhưng ngoại trừ bị dọa một trận ra thì thân thể không hề bị tổn thương. Cô được người đàn ông gắt gao ôm trong lòng, không đề cô chịu bất cứ va đập nào.

Nhưng mà Ôn Lệ Thâm phía dưới lại thay cô chịu tất cả mọi tác động.

“Lệ Thâm…” Ánh mắt Tô Hi lo lắng nhìn người đàn ông phía dưới mình, cô chuẩn bị ngồi dậy.

Nhưng cánh tay cường tráng của người đàn ông vẫn ôm chặt lấy cô, anh cố nén cảm giác đau đớn, khàn giọng hỏi: “Có bị thương không?”

“Em không sao! Anh thì sao? Anh thế nào rồi?”

Tô Hi nói xong liền thoát khỏi cái ôm của anh, từ trên người anh đi xuống, quỳ trên mặt đất nhìn anh.

“Anh không sao” Ôn Lệ Thâm ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà, cú va đập mạnh vừa rồi vẫn làm cho lưng anh kịch liệt đau đớn.

Một bên sườn của anh đã bị gãy.

Phim trường có chút hỗn loạn, Ôn Lệ Thâm được đưa lên xe đến bệnh viện, Tô Hi ở bên cạnh ngay cả trang phục cũng chưa kịp thay, trợ lý của cô Tiểu Mễ cũng đi cùng.

Ôn Lương Diệu đương nhiên cũng muốn cùng anh trai mình đến bệnh viện, nhưng lúc anh chuẩn bị lên xe, Ôn Lệ Thâm nắm lấy vai nói nhỏ bên tai anh: “Em ở lại phim trường, thay anh xem xem là kẻ nào động tay động chân muốn hại Tô Hi.”

Ôn Lương Diệu nhìn ánh mắt của anh trai, đành phải gật đầu: “Được, em ở lại. Đến bệnh viện rồi thì gọi cho em. Em muốn biết tình hình của anh.”

“Yên tâm, không chết được.”

Ôn Lệ Thâm bình tình lên tiếng. Xe thương vụ rời khỏi phim trường, chạy thẳng đến bệnh viện.

Cảnh vừa rồi quá hỗn loạn, có quá nhiều người, Hình Nhất Nặc vài lần không thể đến gần bọn họ. Lúc này, cô vội vàng chạy đến bên người Ôn Lương Diệu, khuôn mặt nhỏ bị dọa tái nhợt: “Anh Lệ Thâm sao rồi? Có nghiêm trọng không?”

“Hẳn là không có việc gì. Nhất Nặc, em vào trong xe đợi anh. Không có sự cho phép của anh, em tuyệt đối không được xuống xe. Đem cửa xe khóa lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.