Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 202: Chương 202: Ân cần quan tâm




Sáng hôm sau, Quan Khởi Kỳ đón Tô Lam xuất viện.

Bước vào nhà Quan Khởi Kỳ, Tô Lam vừa nhìn đã sững sờ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nhà của Quan Khởi Kỳ nằm trong khu dân cư xa hoa của Giang Châu, hơn nữa còn là khu dân cư cao cấp nhất của thành phố này.

Ba phòng rộng 156 mét vuông, vô cùng rộng rãi, phòng khách phong cách hiện đại, khiến người khác nhìn vào rất thoải mái, phòng ngủ chính rất lớn, phòng ngủ phụ cũng lớn, phòng ngủ còn lại là phòng làm việc.

Một bức tường trong phòng làm việc là những tủ sách để đầy sách, khiến người khác có cảm giác như đang bước vào thư viện.

“Thế nào? Hài lòng chứ?” Quan Khởi Kỳ nhìn Tô Lam đang đi xung quanh nhà.

“Nhà của luật sư hàng đầu có khác, đơn giản, sạch sẽ, rất có phong thái của người trí thức.” Tô Lam quay lại, cười nói.

“Bình thường đều có giúp việc theo giờ đến dọn dẹp, tôi làm gì có thời gian dọn dẹp.” Quan Khởi Kỳ nói xong, sau đó nhét một cốc sữa nóng vào lòng bàn tay Tô Lam.

Tô Lam cúi đầu nhìn xuống sữa nóng trắng tinh trong cốc, trong lòng cảm động, chi tiết nhỏ như vậy mà anh ấy cũng nghĩ đến.

Quan Khởi Kỳ cười nói: “Người giúp việc theo giờ của nhà tôi rất chu đáo, bình thường đều chuẩn bị sữa tươi và hoa quả trong nhà.”

Tô Lam liếc mắt nhìn những loại trái cây tươi khác nhau trong đĩa trái cây đặt trên bàn cà phê, những bông hoa huệ tinh tế trong bình, cô biết một người giúp việc theo giờ không thể nghĩ ra hết những thứ này.

Thấy ánh mắt Tô Lam liếc nhìn hoa huệ trong bình pha lê, Quan Khởi Kỳ nhanh chóng giải thích: “Hoa huệ này không có mùi, tôi biết bay giờ em không thể ngửi được mùi lạ.”

“Cảm ơn, anh suy nghĩ chu đáo quá.” Tô Lam chân thành nói.

“Lại nữa, bây giờ ngày nào em cũng nói câu này với anh, em thật phiền phức.” Quan Khởi Kỳ nháy mắt với Tô Lam, làm động tác mời: “Đi xem thử phòng của em nào.”

Dưới sự hướng dẫn của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam bước vào phòng ngủ chính của ngôi nhà.

Giường trong phòng ngủ chính được thiết kế theo phong cách tối giản hiện đại, thiết thực và thoải mái, có thể nhìn thấy ga trải giường, vỏ gối và mền đều mới tinh, đến cả khăn giấy và cốc nước trên đầu giường cũng có họa tiết hoạt hình.

“Nhìn thấy những hình ảnh hoạt hình này, chắc chắn tâm trạng em sẽ trở nên vui vẻ, tâm trạng tốt có lợi cho thai nhi.” Quan Khởi Kỳ cười hì hì, nói.

Nhìn thấy tất cả những thứ do Quan Khởi Kỳ chuẩn bị, Tô Lam nhíu mày: “Anh là chủ, tôi làm khách mà lại ở phòng ngủ chính không tốt lắm, cứ để tôi ở phòng ngủ phụ bên cạnh đi.”

Cô chỉ đến đây làm khách mà thôi, Tô Lam vẫn hiểu được đạo lý này.

Nói xong, Tô Lam xoay người định rời đi, nhưng Quan Khởi Kỳ lại nhanh hơn một bước, đứng ra chặn đường cô!

Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh ấy, Quan Khởi Kỳ khua tay múa chân giải thích: “Bây giờ em đang mang thai, ngủ không sâu giấc, phòng ngủ phụ ngay cạnh phòng làm việc, tôi thường ở phòng làm việc đến mười hai giờ mới trở về phòng ngủ, vì vậy tôi không muốn quấy rầy em.”

Nghe được lời này, Tô Lam nhíu mày.

Cô đang không biết từ chối như thế nào, Quan Khởi Kỳ lại nói: “Người giúp việc theo giờ đã dọn hết đồ của tôi sang phòng ngủ phụ rồi, nếu chúng tôi chuyển trở lại sẽ rất phiền phức, em cứ ở lại đây một thời gian, được không?”

Thấy dáng vẻ căng thẳng giải thích của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam biết nếu mình cứ cố chấp nữa thì sẽ không tôn trọng chủ nhà, vì vậy cô gật đầu: “Vậy được rồi, vậy tôi đành làm “tu hú sẵn tổ mà đẻ” vậy.”

“Thật ra tôi cũng là một con chim ngói.” Quan Khởi Kỳ bật cười.

Tô Lam cũng che miệng cười nói.

Vậy là mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa từ lúc đó, Tô Lam dọn đến ở, sau đó cũng yên tâm nghỉ ngơi ở đây.

Quan Khởi Kỳ ngày nào cũng đi sớm về muộn, điều này khiến Tô Lam cảm thấy tự nhiên hơn.

ngày nào chị Vu, người giúp việc theo giờ do Quan Khởi Kỳ thuê, cũng đến dọn dẹp và nấu nướng, hơn nữa đồ ăn chị ấy nấu cũng rất ngon, Tô Lam rất biết ơn Quan Khởi Kỳ đã giúp đỡ khi cô khó khăn nhất.

Dần dần, Tô Lam cảm thấy thân thể đã khỏe hơn rất nhiều.

Hôm nay, chị Vu đang ở trong bếp nấu cơm trưa, Tô Lam bắt đầu giúp dọn dẹp phòng khách, dù sao cô cũng sống ở đây nhiều ngày rồi, mỗi ngày chỉ ăn cơm mà không làm gì cũng cảm thấy hơi áy náy.

nhưng, chị Vu vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tô Lam đang quét sàn, liền lo lắng chạy tới, giật lấy cây chổi trên tay Tô Lam, lo lắng nói: “Cô Tô, sao cô có thể làm việc nhà được chứ? Mau ngồi xuống, ngồi xuống!”

chị Vu cứ luôn miệng yêu cầu, Tô Lam chỉ đành ngồi xuống sô pha.

“chị Vu, tôi không sao, tôi có thể làm mấy công việc nhẹ nhàng như quét sàn.” Tô Lam cảm thấy chị Vu căng thẳng quá rồi.

chị Vu mặc chiếc áo khoác hoa lớn kiểu xưa, tay cầm chổi lo lắng nói: “Vậy không được, luật sư Quan đã nhiều lần căn dặn không được để cô làm việc, nói là cô đang dưỡng thai, tôi không thể chịu trách nhiệm cho sai lầm nào cả!”

“Anh ấy làm quá rồi, đúng là thần hồn nát thần tính.” Tô Lam cười, định đứng lên.

Nhưng cô lại bị chị Vu kéo trở lại ghế sô pha: “Cô Tô, luật sư Quan trả lương cho tôi, tôi phải nghe lời anh ấy, anh ấy đã giao cô cho tôi, tôi phải chăm sóc cô thật tốt, tuyệt đối không thể để cô làm việc!”

Thấy chị Vu nói kiên quyết như vậy, Tô Lam không còn cách nào khác, đành phải ngồi yên trên sô pha: “Được, được, tôi ngồi ở đây là được.”

“Vậy thì tốt.” chị Vu cười, gật đầu, sau đó chạy vào phòng bếp, bưng một chậu rau chạy trở lại.

Tô Lam thấy chị Vu ngồi trước mặt mình, vừa nhặt rau vừa nhìn mình chằm chằm, cô không khỏi cảm thấy hơi suy sụp.

Quan Khởi Kỳ tìm được giúp việc theo giờ ở đâu vậy? Mặc dù chị ấy làm việc rất gọn gàng ngăn nắp, nhưng lại là một người cứng nhắc, dù Quan Khởi Kỳ nói gì, chị ấy đều sẽ kiên quyết thực hiện, nhiều khi khiến Tô Lam dở khóc dở cười.

“Cô Tô, cô thật may mắn!” chị Vu đột nhiên nói ra lời này.

“Tôi có gì mà may mắn chứ?” Tô Lam cười ngượng ngùng. Cha mẹ ly hôn từ khi cô còn nhỏ, gia cảnh nghèo khó, lớn lên lại trở mặt với ba ruột, khi gặp Quan Triều Viễn, trái tim của cô bị tổn thương, đứa con đầu lòng chết ngay khi chào đời, bây giờ cô và em gái cũng gần như đã trở mặt với nhau, cô lại còn sắp trở thành mẹ đơn thân, ngoài việc lấy được chứng chỉ kế toán trong sự nghiệp của mình, những mặt khác thì cô đúng là muốn thất bại bao nhiêu cũng có.

chị Vu nói ra ý kiến của mình: “Thực sự luật sư Quan đối xử quá tốt với cô, chuyện gì cũng làm theo ý cô, giờ cô đang mang thai, anh ấy lo lắng quá mức, còn tự tay thay ga trải giường cho cô, sáng nào cũng đi chợ mua rau, thịt, cá, tôi hỏi sao anh ấy không đi siêu thị mua, dậy sớm như vậy quá mệt, cô đoán xem anh ấy nói như thế nào? Anh ấy nói rằng rau, thịt ở siêu thị không tươi!”

Nghe được lời này, Tô Lam không khỏi sửng sốt.

Cô còn tưởng rằng rau và hoa quả tươi trong tủ lạnh là do người giúp việc theo giờ nhà Quan Khởi Kỳ mua, không ngờ là anh ấy dậy sớm để mua. “Ngày nào cũng dậy từ lúc năm giờ để đi mua rau, công việc còn bận như vậy nữa, kiếm đâu ra một người đàn ông tốt như vậy chứ, cô nói xem có phải bản thân cô có phúc từ kiếp trước không? Có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy.” chị Vu vừa nói vừa khen ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.