Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 146: Chương 146: Anh ấy yêu cô rồi




Quả nhiên buổi tối Tô Lam và Kiều Tâm không say không về, hai người ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới thức.

Tô Lam mặc đồ ngủ ngồi dậy từ trên giường, sờ đầu tóc rối loạn của mình, liếc nhìn Kiều Tâm vẫn đang nhắm mắt, oán giận nói: “Hôm nay lại nửa ngày trôi qua, tớ vẫn chuẩn bị đi tìm việc thôi.”

“Cậu tìm việc gì? Sắp làm bà chủ của Thịnh Thế rồi, công việc sau này của cậu chính là trông nhà tư bản của cậu là được.” Kiều Tâm nhắm mắt lầm bầm.

“Dậy từ lâu, cậu vẫn còn giả bộ ngủ!” Tô Lam nện một cái gối qua.

Kiều Lệ giơ tay chặn cái gối lại, sau đó cười ngồi dậy, trêu chọc: “Tớ nói thật mà, nếu tớ là cậu thì sẽ ở nhà làm bà chủ nhà giàu, ngày ngày nghĩ đi đâu làm đẹp, mua túi gì, đi đâu tập thể dục là đủ. Nhưng tiếc thay tớ không có cái mạng đó!”

Tô Lam liếc Kiều Tâm đang oán trời trách đất: “Vậy cũng không chắc, sau này cậu cũng có thể sẽ gả vào nhà giàu!”

“Mượn lời hay của cậu, từ bây giờ, mỗi ngày tớ ở nhà dâng hương dập đầu.” Kiều Tâm làm động tác chắp tay trước ngực.

Tô Lam mím môi cười, sau đó bước xuống giường: “Không nói xàm với cậu nữa, tớ ra ngoài tìm việc đây.”

“Cuối tuần mà, vẫn đi thật à?” Kiều Tâm cau mày.

Tô Lam mở tủ đồ ra, vừa tìm quần áo vừa nói: “Tớ không thể ăn không ngồi rồi chờ chết, như vậy thì ngồi không núi vàng ăn cũng hết.”

“Bệnh thần kinh, gần núi vàng còn muốn đi ăn xin. Cậu đi đi, tớ ngủ, khó khăn lắm tuần này mới không cần về quê thăm mẹ tớ.” Nói xong, Kiều Tâm lại nằm xuống.

Tô Lam nhìn Kiều Tâm buồn cười, lắc đầu, sau đó mặc quần áo, ăn đại vài thứ, cầm hồ sơ lý lịch của mình ra ngoài.

Gần đây kinh tế sa sút, thật sự rất khó tìm việc, nhất là công ty lớn, doanh nghiệp lớn vốn không tuyển người, nên Tô Lam đi cả buổi cũng không có thu hoạch gì.

Đi cả buổi, chân mang giày cao cũng mệt, trên đường phố phồn hoa của trung tâm thành phố Giang Châu, Tô Lam ngồi trên ghế xếp để người đi đường nghỉ ngơi, không chú ý hình tượng cởi giày cao gót cúi đầu xoa chân.

Bây giờ công ty lớn doanh nghiệp lớn không tuyển kế toán, chẳng lẽ phải đến công ty nhỏ thử?

Hai công việc trước đó của Tô Lam ở Thịnh Thế và Khải Vi đều xem như là một công ty lớn, phúc lợi cao, đãi ngộ tốt, với lại có không gian thăng tiến.

Nếu đến công ty nhỏ, chắc chắn phúc lợi, đãi ngộ không tốt như công ty lớn, với lại không gian thăng tiến cũng có giới hạn.

Nhưng bây giờ bản thân cũng không thể ở không suốt, chỉ có thể cưỡi lừa tìm ngựa, không thể sống chỉ dựa vào tiền bồi thường kia.

Lúc Tô Lam tính toán, đột nhiên có một đôi chân mang giày cao gót lấp lánh phát sáng màu vàng đến trước mặt cô.

Đôi giày kia vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết giá trị không rẻ, vốn dĩ Tô Lam nghĩ là người qua đường, nhưng hình như chủ đôi chân kia sắp giẫm lên chân cô, rõ ràng người kia mang theo khiêu khích.

Tô Lam bất giác cau mày, sau đó nâng mắt nhìn về phía chủ của đôi giày cao gót màu vàng kia!

Tô Lam nhìn gương mặt trang điểm tinh tế, tóc gợn sóng, trên tai mang đôi bông tai tròn lớn màu vàng, mặc áo khoác ngoài lông cừu màu đỏ, xách túi xách Chanel trên tay, cả người từ trên xuống dưới mang theo hương vị cao quý.

“Sao mới đó đã không nhận ra?” Giọng điệu cô ta chua ngoa, trong mắt ánh lên vẻ khinh thường rất rõ ràng.

Quả là hôm nay ra đường không xem hoàng lịch, trên đường lớn phồn hoa người qua lại như nước, vậy mà cũng có thể đụng phải, trong lòng Tô Lam kêu xui xẻo.

Nhưng đối phương đã xuất chiêu, cô cũng không thể không tiếp chiêu được, nếu không sẽ nghĩ mình đơn phương đuối lý.

Tô Lam cười lạnh lùng: “Tôi và cô chẳng quen thuộc gì, với lại giữa tôi và cô cũng chẳng liên quan gì, chúng ta vốn không cần thiến phải dừng bước chào nhau nhỉ?”

Từ lần trước cô ấy đánh mình một bạt tai, sau khi Quan Triều Viễn cầm bồi thường và ký thỏa thuận, giữa cô và Tưởng Vân cũng không liên quan gì nữa, có điều cô ấy cũng không có ý đối địch với mình, cô không thẹn với lòng, mặc kệ cô ta thế nào: “Không liên quan? Nếu không phải vì cô, sao tôi và Khởi Kỳ lại chia tay? Cô nói thật dễ dàng, không liên quan, tôi thật sự không biết cuối cùng Khởi Kỳ và Quan Triều Viễn uống thuốc mê gì của cô, giờ hai anh em bọn họ đều chết mê chết mệt cô, vả lại còn đấu đá nhau, bây giờ hai anh em bọn họ đã đến mức như nước với lửa, thậm chí đến hợp đồng đã ký rồi bọn họ cũng hủy, tôi thật sự chưa gặp hồ ly tinh nào đạo hạnh cao như cô!” Tưởng Vân phẫn nộ tức giận chỉ tội Tô Lam, trong giọng điệu đầy kích động.

Nghe đến chuyện này, Tô Lam bất giác cau mày.

Nói vậy Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân chia tay rồi? Tuy mình không nợ cô ấy cái gì, nhưng chuyện này thì cũng hơi đuối lý.

Hai người Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ thật sự đánh nhau trong bệnh viện vì lần trước cô mất thính giác, nhưng cô nghĩ hai anh em bọn họ vẫn luôn hòa thuận, hẳn sẽ sớm ổn thôi, xem ra bây giờ không phải vậy.

Hợp đồng gì? Đúng, lúc trước Thịnh Thế ký hợp đồng với Khải Vy để Khải Vy làm cố vấn pháp luật của Thịnh Thế, nhưng chẳng phải hợp đồng này đã bắt đầu thực hiện rồi sao? Hủy hợp đồng lúc nào vậy? Mấy cái này cô thật sự không biết gì cả. Tô Lam cau mày đứng lên, muốn giải thích với Tưởng Vân: “Tưởng Vân, cô tin cũng được, không tin cũng được, từ đầu đến cuối tôi và Quan Khởi Kỳ rất trong sạch, không có hành vi vượt rào nào, cô chia tay với Quan Khởi Kỳ vì tôi thật sự không đáng, người tôi yêu là Quan Triều Viễn, từ đầu chí cuối đều vậy, điều này tôi nghĩ tôi cần phải nói rõ với cô!”

“Nhưng Quan Khởi Kỳ đã yêu cô rồi!” Khí thế Tưởng Vân tồi tệ hét lên.

Giọng Tưởng Vân rất lớn, với lại tâm trạng kích động khiến người xung quanh đi ngang đều chú ý.

Nghe câu này, Tô Lam cau mày, phản bác: “Mấy chuyện này đều là suy đoán chủ quan của cô.” Chỉ thấy Tưởng Vân cười khổ nói: “Tôi cũng hy vọng là suy đoán của tôi, nhưng chính miệng Quan Khởi Kỳ đã thừa nhận, cũng có thể cô và Quan Khởi Kỳ không xảy ra chuyện gì thật, nhưng chắc chắn giữa các người có mờ ám, cô có lòng cũng được, vô tâm cũng được, cô dụ dỗ Quan Khởi Kỳ để anh ấy yêu cô rồi!”

Về mấy thứ Tưởng Vân nói, Tô Lam rất phiền, thẳng thừng vẫy tay: “Nếu cô nghĩ vậy thì tôi cũng không có cách nào khác, xin lỗi, tôi đi trước!”

Nói xong, Tô Lam khom lưng cầm sơ yếu lý lịch trên ghế, chẳng nhìn Tưởng Vân khí thế tồi tệ một lần, quay người rời đi.

“Tô Lam, cô chính là người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, cô sẽ không có kết cục tốt!” Tưởng Vân hét lớn với bóng lưng của Tô Lam.

Nghe thấy tiếng hét của người sau lưng, Tô Lam cau mày nhưng không dừng bước mà đi thẳng về trước. Cô biết Tưởng Vân cũng không dễ chịu, nhưng nói Quan Khởi Kỳ tự thừa nhận bản thân yêu cô, cô thật sự không tin, nguyên nhân một đôi yêu nhau chia tay rất nhiều, chắc gì vì Tô Lam cô, nhưng trong lòng vẫn khó mà khuây khỏa được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.