Ba ngày sau.
Tô Lam nắm tay Minh An đứng ở hành lang chờ kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống.
Giờ phút này, tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cô trở nên hỗn loạn từ lâu rồi.
Mà hình như Minh An hiểu được tâm tư vi diệu của nhóm người lớn nên ánh mắt cậu bé cứ luôn nhìn về phía Tô Lam, không có chút hứng thú nào với bánh quy và bánh trứng đang cầm trên tay.
Lúc này, Quan Khởi Kỳ bước ra ngoài với một tập tài liệu trên tay.
Nhìn thấy anh ấy, trong lòng Tô Lam đột nhiên nóng lên, bàn tay đang ôm Minh An cũng đổ mồ hôi.
Minh An rất đáng yêu và lanh lợi. Cô thật sự sợ đứa nhỏ này không phải con mình. Nếu vậy thì sau này chắc chắn cô sẽ buồn và thất vọng rất lâu cho mà xem.
Cô mong rằng Minh An chính là đứa con mà cô đã sinh ra năm đó. Dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu thì Minh An và Xuân Xuân cũng đều là chỗ dựa của cô.
Khi Quan Khởi Kỳ đi tới trước mặt mình, Tô Lam không nhịn được hỏi: “Thế nào?”
Quan Triều Viễn nhìn Quan Khởi Kỳ với ánh mắt chế nhạo: “Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Quan Khởi Kỳ, anh nghĩ hôm nay em sẽ là người thất vọng nhất.”
Quan Khởi Kỳ nhướn mày nói với Tô Lam: “Em và Minh An có quan hệ mẹ con.”
Nghe vậy, nụ cười lập tức nở rộ trên mặt Tô Lam. Cô nhanh chóng đưa tay cầm lấy tập tài liệu trong tay Quan Khởi Kỳ, cúi đầu nhìn lướt qua kết quả. Mức độ ADN tương tự giữa cô và Minh An giống nhau đến 99%.
Nhìn thấy điều này, Tô Lam không kìm được xúc động mà ngồi xổm xuống, ôm chặt Minh An vào lòng!
“Minh An, mẹ nhớ con vô cùng.”
Minh An lúc này đang bị Tô Lam ôm chặt, trợn to hai mắt tròn xoe, sau đó dùng chất giọng non nớt tức giận nói: “Mẹ, mẹ ôm chặt con như vậy, con thở không ra hơi!”
Nghe vậy, Tô Lam vội vàng buông lỏng Minh An ra, lấy mu bàn tay gạt đi giọt nước mắt vui mừng mà vương trên khóe mắt, mỉm cười nói: “Xin lỗi con, cục cưng.”
Sau đó Minh An xoay người đi đến trước mặt Quan Triều Viễn, nắm lấy góc áo của anh rồi nói: “Ba, sau này con muốn ở bên cạnh mẹ cơ!”
Quan Triều Viễn gật đầu một cái, sau đó dõi mắt nhìn về phía Tô Lam: “Chỉ cần mẹ con đồng ý thì đương nhiên là có thể.”
Tô Lam vội vàng cười với Minh An: “Vậy hôm nay con đi cùng mẹ đi!”
Nghe đến đây, Minh An lắc đầu như trống bỏi: “Con không muốn rời xa ba đâu. Mẹ với ba và Minh An là một gia đình, chúng ta đương nhiên phải sống cùng nhau rồi!”
Quan Khởi Kỳ nghe vậy thì nhíu chặt mày.1
Tô Lam phát hiện ra sự không hài lòng của Quan Khởi Kỳ nên khó xử nói: “Minh An, bây giờ mẹ và ba không phải là một gia đình. Vậy nên con phải lựa chọn giữa mẹ và ba.”
Nghe đến đây, Minh An ngay lập tức bật khóc: “Không đâu, con muốn cả ba và mẹ cơ, con không muốn chọn một trong hai người đâu!”
Nhìn Minh An đang khóc nháo không ngừng, Tô Lam không biết phải làm sao. Cô rất có lỗi với đứa trẻ này, tuy rằng mọi chuyện không phải là do cô nhưng cô vẫn thua thiệt con nhiều lắm. Cô không muốn con khóc như thế này.
Nhưng bây giờ cô không còn quay lại với Quan Triều Viễn được nữa. Nhất thời, Tô Lam lâm vào tình thế khó xử.
Lúc này, Quan Triều Viễn mới cau mày đi đến trước mặt Minh An, ngồi xổm xuống dỗ dành: “Minh An, mẹ còn có em gái cần được chăm sóc. Chẳng phải con nói là nhớ em gái sao? Vừa hay con có thể đi cùng mẹ đến thăm em gái.”
Ngay khi nhắc đến em gái, Minh An ngừng khóc liền. Cậu bé nhìn sang Quan Triều Viễn, vẫn hơi không cam lòng nói: “Ba, một mình ba sẽ không cô đơn sao?”
Quan Triều Viễn nhìn Minh An thật sâu, khóe miệng cong lên trả lời: “Không đâu, con phải nhớ nghe lời mẹ đó biết chưa?”
“Con biết.” Minh An lớn tiếng đáp lại rồi xoay người nắm tay Tô Lam.
Thấy Minh An cư xử tốt và hợp lý như vậy, Tô Lam mím môi cười. Sau đó cô ngẩng đầu nói với Quan Triều Viễn: “Hai ngày nữa tôi sẽ đưa thằng bé về.” Thật ra trong lòng Tô Lam đã nghĩ đến chuyện trong tương lai cô và Quan Triều Viễn sẽ cùng nhau nuôi dưỡng Minh An. Dù sao thì anh cũng đã nuôi đứa nhỏ lâu vậy rồi, chắc chắn sẽ không bao giờ giao quyền nuôi dưỡng đứa bé cho cô. Hơn nữa rất dễ nhận thấy rằng Minh An và Quan Triều Viễn có một mối quan hệ rất sâu sắc. Cô không muốn phá vỡ tình cảm giữa hai cha con.
Chỉ cần thỉnh thoảng Minh An có thể qua ở cùng cô hai ngày là cô đã rất mãn nguyện rồi.
Tô Lam đưa Minh An về nhà.
Vừa bước vào cửa, Minh An đã nhìn thấy Xuân Xuân đang đứng trên mặt đất tập đi.
Minh An đi thẳng đến chỗ Xuân Xuân, nhìn nhìn Xuân Xuân đang mặc bộ áo liền quần màu hồng phấn rồi nói: “Em là em gái Xuân Xuân của anh phải không?”
“A ô…” Xuân Xuân vẫn chưa biết nói, chỉ có thể phát ra âm thanh a ô a ô, nhưng đôi mắt to tròn của cô bé lại đang nhìn chằm chằm Minh An.
Minh An lại lên tiếng: “Tuy rằng em không đáng yêu cho lắm nhưng ai bảo anh là anh trai của em chứ? Sau này em không phải sợ, anh sẽ che chở cho em!”
Minh An lúc này giống hệt như một người anh cả đang chỉ dạy cho Xuân Xuân thấp hơn mình một cái đầu.
Thấy vậy, Tô Lam và chị Vu mím môi cười.
Mà sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Chỉ thấy Xuân Xuân đi đến trước mặt Minh An, đưa món đồ chơi trên tay cho Minh An, cái miệng còn a ô nói không ngừng.
Cậu bé cúi đầu liếc nhìn con búp bê trong tay Xuân Xuân một cái rồi khinh thường nói: “Đây toàn là đồ chơi của con gái, anh là con trai không thích chơi, em cứ giữ lấy mà chơi đi!”
Xuân Xuân rút tay về, nhưng cô bé lại bước tới vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra để ôm Minh An, đồng thời còn bôi nước miếng trên miệng lên áo của Minh An.
Mặc dù Minh An lộ ra vẻ mặt chán ghét nhưng cậu bé lại không đẩy Xuân Xuân ra, chỉ cau mày nói: “Anh nói em nghe nè em gái, em ôm anh trai thì không thành vấn đề, nhưng không được ôm thằng nào khác đâu biết chưa? Con gái thì phải có sự rụt rè của con gái chứ!”
Nghe được những lời này, Tô Lam cúi đầu chống đỡ mặt mình, cười đến đau bụng. Chị Vu cũng cười nghiêng ngả một bên.
Nhờ cậu con trai nhỏ bé này mà trong phòng thực sự có thêm rất nhiều tiếng cười. Cậu bé đã trở thành niềm hạnh phúc của Tô Lam và chị Vu.
Đêm nay, trên giường của Tô Lam có thêm hai đứa nhỏ đang ngủ.
Minh An ngủ bên trái, Xuân Xuân ngủ bên phải, Tô Lam lại hạnh phúc ngủ ở giữa hai đứa con.
Nhìn hai đứa bé dễ thương trước mặt, trong lòng Tô Lam rất xúc động. Cô không ngờ rằng đứa con bị thất lạc của mình đã được tìm thấy.
Tô Lam đang nhìn hai đứa bé trước mặt dưới ngọn đèn tường mờ mờ thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đều đều.
Đây là tiếng bước chân của Quan Khởi Kỳ. Tô Lam biết anh ấy cố ý chọn lúc bọn nhỏ ngủ cả rồi mới tới. Bây giờ cô có hai đứa bé bên cạnh nên quả thật đã mặc kệ anh ấy rồi.
Tô Lam bèn xuống giường, mang dép vào rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, vừa quay đầu đã thấy Quan Khởi Kỳ trong bộ quần áo ở nhà đang ngồi trước sô pha.
Quan Khởi Kỳ nhẹ giọng hỏi: “Cả hai đứa đều ngủ rồi sao?”
“Ngủ rất ngoan.” Tô Lam gật gật đầu, sau đó xoay người ngồi ở bên cạnh Quan Khởi Kỳ, tựa đầu lên vai anh ấy.