Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 285: Chương 285: Anh đi ra ngoài




Lúc này, có một giọng nói uyển chuyển dịu dàng vang lên bên tai cô.

“Em yên tâm, hiện tại Xuân Xuân và Minh An có chị Hồng chăm sóc, bọn chúng đều rất ổn!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tô Lam quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quan Triều Viễn đứng trước mặt mình. Lúc này anh khoác trên mình một chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ không thắt cà vạt, cổ áo hơi hở ra, tóc cũng hơi lộn xộn, cằm có chút râu ria, dường như đôi mắt có hơi hốc hác. Tuy nhiên ánh mắt vô cùng dịu dàng của anh lại khiến trái tim cô không khỏi run lên loạn nhịp.

Cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng, Tô Lam mới thu hồi ánh mắt của mình. Không thể phủ nhận, anh thật sự rất đẹp trai, hơn nữa vẻ đẹp trai của hiện tại lại không giống với mấy năm trước. Bây giờ trên gương mặt anh mang theo vẻ thăng trầm, ánh mắt lại trở nên sâu xa hơn, trưởng thành hơn so với mấy năm trước, cũng có sức hút của người đàn ông trưởng thành. Hơn nữa vào lúc này, dù là ánh mắt hay là giọng nói của anh đều trở nên vô cùng dịu dàng, khiến cho Tô Lam trở nên điên cuồng.

Được thôi, đây là đang ép cô tuân theo sự chi phối và điều khiển sao? Cô còn lâu mới làm vậy! Trên thế giới này những món đồ càng đẹp đẽ dễ thương lại càng nguy hiểm, ví dụ như hoa anh túc và hoa mạn đà la. Con người cũng vậy, khi xa vào lưới tình của anh, cô sẽ cảm nhận được nỗi đau như hàng vạn mũi tên cắm vào tim mình và nỗi đau đớn muôn đời muôn kiếp không thoát ra được. Nỗi đau này cô đã từng trải qua, cho nên cũng rút ra được bài học.

Tuy nhiên, trên mặt Tô Lam vẫn có hơi ửng đỏ, dù sao thì lúc này cô cũng hơi chột dạ.

Mà Quan Triều Viễn lại quan tâm đến sức khỏe của cô, cho nên không chú ý đến những thay đổi nhỏ bé tinh tế trong tâm trạng của cô.

“Đây là bệnh viện?” Tô Lam nhìn chiếc kim trên mu bàn tay mình, cô đang truyền nước biển.

Quan Triều Viễn gật đầu và nói: “Em bị viêm tuyến sữa cấp tính, cũng may là cơn sốt đã giảm, tuy nhiên bác sĩ nói rằng cần phải truyền dịch một tuần mới được.”

Nghe thấy câu nói này, Tô Lam lập tức cau mày và nói: “Một tuần? Thế thì sao được? Tôi còn phải mang theo Xuân Xuân.”

Quan Triều Viễn nhẫn nại nói: “Tôi biết em đang cho Xuân Xuân cai sữa, cũng may mấy ngày em nằm viện, chị Hồng sẽ giúp em chăm sóc Xuân Xuân vài ngày, đợi đến khi sức khỏe của em ổn rồi, có thể trở về mang theo Xuân Xuân, lúc đó con bé cũng thích nghi được rồi, em xem như vậy có được không?”

Quan Triều Viễn đang nói chuyện với Tô Lam bằng giọng thương lượng. Tất nhiên anh rất hiểu tính cách của Tô Lam, sợ cô sẽ không đồng ý.

Nghe vậy, lúc này Tô Lam vẫn còn có thể cảm nhận ngực mình đau nhói, cúi đầu xuống nhìn, lồng ngực căng phồng, giống như hai cái túi, áo sọc kẻ bệnh viện trên người cũng bị căng đầy lên.

Tình trạng hiện tại của cô thực sự không thể chăm sóc cho Xuân Xuân, hơn nữa còn phải nằm viện để điều trị.

Cô quen chị Hồng, chị ấy đã chăm sóc Minh An từ khi còn nhỏ, là một người tốt, đối xử với trẻ con cũng rất tốt, cho nên giao Xuân Xuân và Minh An cho chị ấy chăm sóc, cô cũng rất yên tâm.

“Hơn nữa chị Hồng rất có kinh nghiệm về chuyện cai sữa, so với bản thân em tự cai sữa cho con còn đáng tin cậy hơn nhiều.” Quan Triều Viễn lại nói thêm một câu nữa.

Nghe thấy lời nói này, Tô Lam lập tức tức giận, ngẩng đầu lên hung dữ tranh cãi: “Sao tôi cai sữa cho con lại không đáng tin?”

Vừa ngẩng đầu, Tô Lam lại nhìn thấy ánh mắt của Quan Triều Viễn đang đảo qua đảo lại trên nửa người cô.

Cô vừa cúi đầu, nhìn thấy hai cái túi trên ngực mình, ngay lập tức mặt cô lại càng đỏ lên giống như con tôm vậy!

Sau đó, cô cả hai cánh tay ôm lấy ngực mình và tức giận nói: “Anh nhìn gì vậy?” Vốn dĩ Quan Triều Viễn chỉ đang nhìn theo ánh mắt của cô nhưng thứ anh nhìn thấy lại là hai ngọn núi rất cao. Bây giờ cô đang ở trong thời kỳ tăng tiết sữa, anh biết đây chỉ là phản ứng bình thường. Vốn dĩ anh cũng chẳng có ý đồ gì khác, nhưng sau khi Tô Lam hỏi, chuyện này lại thành bỉ ổi đê tiện.

Nhìn thấy Tô Lam tức giận, Quan Triều Viễn nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt của mình, xoay đầu ngại ngùng gãi đầu, nói năng một cách quanh co: “Tôi…Tôi không nhìn thấy gì hết.”

“Anh còn muốn nhìn thấy gì?” Tô Lam chất vấn.

“Tôi…Tôi cũng không muốn nhìn thấy gì, hơn nữa…hơn nữa bây giờ cũng chẳng có gì đẹp mà nhìn.” Quan Triều Viễn nói quanh co, vốn dĩ hiện tại cô đang trong thời kỳ cho con bú, có thể có gì đẹp được?

Tuy nhiên nghe thấy lời nói này, Tô Lam ở bên này lại cảm thấy khó chịu, nói một cách hung dữ: “Anh nói gì cơ?”

“Tôi…không nói gì hết.” Quan Triều Viễn chịu oan, thật sự không thể giảng đạo lý với phụ nữ.

Lúc này, Tô Lam cau mày, vẻ mặt cũng trở nên méo mó: “Ôi trời!”

“Sao vậy?” Nhìn thấy vậy, Quan Triều Viễn nhanh chóng bước lên trước rồi hỏi han một cách lo lắng.

“Mau đi gọi y tá!” Tô Lam ôm ngực rồi hét lên.

“Sao lại gọi y tá? Tôi đi gọi bác sĩ!” Quan Triều Viễn cũng không biết Tô Lam đang ở trong tình trạng như thế nào, nhưng chắc chắn là rất nghiêm trọng, cho nên không dám lơ là, xoay người rời đi.

“Tôi bảo anh đi gọi y tá, không phải gọi bác sĩ!” Tô Lam hét to ở đằng sau lưng của anh.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn không nghe lời bản thân anh nói, luôn tự suy nghĩ và hành động theo ý mình, cho rằng bản thân mình cần cái gì. Thực ra điều mà cô cần không giống như những gì anh nghĩ.

Nghe thấy tiếng kêu của người ở phía sau, Quan Triều Viễn quay đầu lại, hơi không hiểu lý do vì sao. Tuy nhiên anh cũng chỉ có thể nghe lời cô, gật đầu rồi nói một câu: “Gọi y tá” Nói dứt lời, anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi anh đi, Tô Lam cúi đầu xuống nhìn, áo bệnh viện đã ướt một mảng to. Lúc nãy cô bị tràn sữa khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, chỉ có thể gọi y tá đến giúp cô hút sữa. Nhìn thấy hai cái túi to sưng lên trước ngực mình, Tô Lam thực sự rất buồn rầu.

Một lúc sau, cuối cùng thì y tá cũng đến.

“Có chuyện gì vậy?” Y tá nhìn Tô Lam và truy hỏi.

“Tôi…” Tô Lam vừa mới định trả lời thì nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng sau lưng nữ y tá đó nhìn chằm chằm bản thân cô bằng ánh mắt dò xét.

Nhìn thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bản thân mình, Tô Lâm lập tức nhìn anh và nói: “Làm phiền anh ra ngoài trước đi!”1

Quan Triều Viễn không hiểu vì sao, trong lòng lo lắng không biết Tô Lam đã xảy ra chuyện gì cho nên anh mới nói: “Em nói với cô y tá trước đi, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy!”

“Tôi nói anh đi ra ngoài trước, anh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc à?” Hiên tại vốn dĩ Tô Lam cảm thấy vô cùng khó chịu, cho nên cô không khỏi tức giận.

Nhìn thấy thái độ xem thường của Tô Lam, Quan Triều Viễn cau mày, không tiếp tục tranh luận với Tô Lam nữa. Tuy nhiên anh vẫn đứng đó không động đậy, không biết cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh sẽ không đi ra ngoài.

Tô lam nhìn thấy anh cố chấp đứng ở chỗ đó không động đậy, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cô cũng không làm gì được anh.

Sau đó, cô càng quay đầu đi, từ chối nói chuyện với y tá, bảo cô phải nói chuyện thế nào đây? Một người đàn ông như anh cố chấp đứng ở đây, cô làm sao có thể bảo y tá xem tình trạng hiện tại cho mình được.

Lúc này, cô y tá ánh mắt sắc bén, nhìn thấy áo bệnh nhân của Tô Lam bị ướt một mảng to rồi nên cũng đoán ra xảy ra chuyện gì.

Sau đó, cô y tá quay đầu lại nói với Quan Triều Viễn: “Anh kia, làm phiền anh ra ngoài trước đi, người phụ nữ này có chuyện riêng muốn nói với tôi!” Nghe vậy, Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, dường như cũng đoán được điều gì đó. Lúc này anh cũng hơi lúng túng, sau đó gật đầu rồi quay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.