Buổi chiều, Tô Lam đặt mông ngồi xuống ghế, bắt đầu làm việc.
Trong khoảng thời gian đó, cô gọi Tôn Ngọc Như tới phòng làm việc.
“Giám đốc Tô, cô tìm tôi có chuyện gì?” Tôn Ngọc Như gõ cửa, lắc eo đi vào.1
Cô ta chính là như vậy, là một tên tuổi lớn trong công ty, Tô Lam cũng nghe nói cô ta có người chống lưng ở công ty, nhưng cô không biết rốt cuộc cô ta có quan hệ thế nào với người kia.
Chỉ cần cô ta không quá đáng, hoàn thành tốt công việc, Tô Lam có không vừa mắt cũng sẽ không gây phiền toái cho cô ta.
“Báo cáo tháng trước cô đã làm xong chưa?” Tô Lam ngẩng đầu hỏi.
“Vẫn chưa.” Tôn Ngọc Như đáp.
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày: “Hôm qua tôi đã nói là hôm nay phải có báo cáo, bảo cô làm nhanh lên mà?”
Trước câu hỏi của Tô Lam, Tôn Ngọc Như vẫn đáp lại hùng hồn: “Trưởng phòng Tô, sáng nay cô không đi làm, tôi cho là báo cáo kia không cần làm nữa.”
Nghe vậy, Tô Lam tức giận không thốt nên lời.
Tôn Ngọc Như hiểu rất rõ, trách nhiệm thuộc về Tô Lam, hơn nữa cô ta còn nhấn mạnh sáng nay cô không đi làm.
Tô Lam biết nếu mình còn tiếp tục đấu lý, Tôn Ngọc Như sẽ trực tiếp nói cô nghỉ không xin phép, tự ý bỏ bê công việc, đây chính là bắt được sơ hở của cô.
Hơn nửa năm nay, Tôn Ngọc Như vẫn cố bới lông tìm vết, nhưng Tô Lam luôn nghiêm chỉnh tuân thủ quy định, nên cô ta không bắt được lỗi.
Tô Lam nén giận nói: “Vậy giờ cô lập tức đi làm cho xong báo cáo, trước khi tan làm tôi muốn cô nộp lên, có vấn đề gì không?”
“Không thành vấn đề.” Tôn Ngọc Như nói xong xoay người, lắc eo đi ra ngoài.
Sau khi Tôn Ngọc Như rời đi, Tô Lam tức giận đập xấp tài liệu lên bàn.
Hôm nay mọi chuyện thật không suôn sẻ chút nào, tối qua thì bị con sói hung ác kia hành hạ, giờ eo không thể thẳng lên được, vừa mới đến công ty đã bị cấp dưới làm cho tức giận, lúc này tâm trạng cô cực kỳ không tốt.
Một lúc sau, Tô Lam gọi trợ lý Tiểu Ninh đi vào.
Thấy sắc mặt Tô Lam không tốt lắm, Tiểu Ninh nhìn về phía ngoài cửa, thấp giọng nói: “Trưởng phòng Tô, cô đừng chấp Tôn Ngọc Như làm gì, cô ta đối với ai cũng như thế.”
“Cô đi tìm hiểu xem, ở Khải Vy, rốt cuộc ai là người chống lưng cho Tôn Ngọc Như?” Tô Lam thấp giọng nói.
“Đã biết.” Tiểu Ninh gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Ninh và cô vào công ty cùng nhau, là một người không nhiều chuyện, rất nghiêm túc trong công việc, vì vậy sau khi trở thành nhân viên chính thức, cô đã hết lòng tiến cử Tiểu Ninh làm trợ lý cho mình. Đối với Tiểu Ninh mà nói, Tô Lam rất yên tâm, Tiểu Ninh đối với cô cũng vô cùng cảm kích.
Tôn Ngọc Như luôn coi cô như cái gai trong mắt, Tô Lam biết cô ta làm ở bộ phận tài chính, chắc chắn cô sẽ rất mệt mỏi về việc này, nên mới đi dò hỏi người chống lưng cho cô ta, xem lai lịch của người này là gì.
Sắp đến giờ tan sở, bỗng nhiên Tô Lam nhận được điện thoại của Kiều Tâm.
“Tối nay ra ngoài giải tỏa cơn thèm chút không?” Điện thoại vừa kết nối, giọng của Kiều Tâm đã vang lên.
“Không đi, tớ muốn về nhà, hơi mệt.” Lúc này Tô Lam chỉ muốn đi ngủ, cả người đều đau nhức.
“Mệt ấy hả? Việc cậu làm có dùng gì đến thể lực đâu, chỉ ăn một bữa cơm thôi? Cứ quyết định thế đi, tối tới đợi cậu ở trước cửa công ty!” Nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.
Tô Lam bất đắc dĩ cúp điện thoại, không khỏi cười khổ.
Cô chẳng những phải làm việc thể lực, còn phải làm việc cả đêm, gào đến khản cả giọng, ngoài ra cả người đều là vết bầm tím, nhưng chuyện riêng tư này sao có thể nói ra được chứ? Cô chỉ đành thầm mắng cái tên ác ôn kia một lần, lại thêm một lần...
Buổi tối, trong quán bar của một club cao cấp.
Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ ngồi trước quầy bar, uống hết ly này đến ly khác.
“Hôm nay anh uống nhiều thế? Có phải vì tâm trạng không tốt không?” Quan Khởi Kỳ liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn đang ngồi bên cạnh.
Quan Triều Viễn liếc nhìn đứa em họ, cong môi nói: “Tâm trạng của em không tốt hả?”
“Không tốt cũng không xấu.” Quan Khởi Kỳ nói xong lại nâng ly lên.
Sau đó bỗng nhiên Quan Triều Viễn nói: “Mấy ngày nữa anh đi công tác, em giúp anh chăm sóc Minh An, Lâm Minh sẽ đi cùng anh, ở Giang Châu, không ai biết đến sự tồn tại của Minh An trừ em, anh không muốn ai biết chuyện này.”1
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ vỗ vai Quan Triều Viễn: “Anh yên tâm, anh đi công tác, ngày nào em cũng sẽ đến thăm Minh An.”
“Anh đưa số em cho chị Hồng rồi, nếu có chuyện gì chị ấy sẽ liên lạc với em.” Quan Triều Viễn gật đầu nói.
“À đúng rồi, anh đi công tác ở đâu? Bao lâu thì về?” Quan Khởi Kỳ nói.
“Đài Loan, khoảng một tuần.” Quan Triều Viễn trả lời.
“Yên tâm đi, Minh An và chị Hồng cứ giao cho em!” Quan Khởi Kỳ vỗ ngực nói.
Quan Triều Viễn liếc nhìn đứa em họ, nói đùa: “Chị Hồng cũng đã ngoài bốn mươi, đừng chăm sóc người ta đến tận giường!”1
“Khẩu vị của em đâu nặng đến mức đó đâu?” Quan Khởi Kỳ bị nói đến hơi xấu hổ.
“Đừng tưởng anh không biết mấy chuyện trăng hoa của em, những năm nay không có Tưởng Vân ở bên, phòng của em cũng đâu trống vắng, nào là thiếu nữ ngây thơ, phụ nữ trưởng thành, em đều đã chạm qua rồi!” Quan Triều Viễn chế giễu.
“Anh họ tốt của em ơi, đừng lôi chuyện cũ của em ra trêu chọc nữa được không? Đó đã là chuyện quá khứ, giờ em đã cải tà quy chính!” Quan Khởi Kỳ lập tức đảm bảo.
“Chuyện riêng của em, anh không quản, chỉ cần thay anh chăm sóc cho Minh An là được.” Quan Khởi Kỳ cười, lắc đầu một cái.
“Yên tâm đi, Minh An là con trai anh, cũng là cháu trai của em. Em sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, đến khi anh trở về khéo còn béo lên hai cân!” Quan Khởi Kỳ tiếp tục đảm bảo.
Khóe miệng Quan Triều Viễn lại cong lên đầy vẻ hài lòng...
Hai ngày sau, vào buổi tối, Tô Lam tắm xong, đắp mặt nạ, vừa định nằm lên giường nghe chút nhạc rồi ngủ.
Không ngờ bỗng truyền bên ngoài đến âm thanh mở khóa!
Lỗ tai Tô Lam dựng đứng lên, cô từ từ đi về phía cửa.
Nơi này chỉ có một mình cô ở, ngay cả Kiều Tâm cũng không có chìa khóa, sao lại có người có thể tự mở cửa được?
Trong đầu Tô Lam lập tức nhớ tới tin tức mấy ngày trước nói có người lẻn vào phòng, giết người lúc nửa đêm, tóc tai cô dựng đứng cả lên.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng tháo mặt nạ xuống, nhìn xung quanh rồi nhanh chóng lấy chiếc ô ở cửa.
Lát sau, khóa cửa bị mở ra, cửa bị người bên ngoài đẩy vào, Tô Lam không nhìn rõ người đó, giơ ô lên đập mạnh về phía bóng đen ngoài cửa!
Người kia vươn tay nắm lấy đầu kia của chiếc ô, lúc này Tô Lam mới định thần nhìn lại, phát hiện người tới là anh, trong lòng không khỏi khó chịu!
“Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?” Tô Lam hung dữ hỏi.
“Làm một chiếc chìa khóa vạn năng với tôi không phải việc quá khó.” Quan Triều Viễn trả lời.
Thấy dáng vẻ điềm nhiên của anh, Tô Lam tức giận muốn phát điên, lập tức quát ầm lên: “Anh có biết đây là phạm pháp không?”
“Em có thể báo cảnh sát, tôi không sợ đi tù.” Quan Triều Viễn nói xong, xoay người đóng cửa lại: “Anh... rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tô Lam muốn rút lại cái ô nhưng anh vẫn nắm chặt lấy đầu còn lại. Cô tức giận, ném cái ô trong tay đi.